Thập Niên 70: Nhật Ký Phu Tra Thê Lười

Chương 6: Gia Đình Chồng




Nước trong nồi vẫn chưa đun sôi, ngược lại khoai lang trong đống lửa chín trước, truyền ra mùi thơm ngọt ngào, Sở Đình cầm một cây củi khẩy khoai lang ra. Rất nóng, không có cách nào trực tiếp ăn, Sở Đình vốn định tìm muỗng móc ăn, kết quả tìm một vòng không tìm thấy, ngược lại để cô phát hiện cả nhà bếp chỉ có hai cái chén một đôi đũa, bộ dáng thoạt nhìn còn không quá sạch sẽ.

Không có cách nào khác, chỉ có thể lại đi cầm chén đũa rửa một chút.

Rốt cục ăn được khoai lang nướng thơm ngọt, Sở Đình cuối cùng cũng cảm thấy mỹ mãn, khoai lang nướng ăn ngon thật, nội tâm đều bùng cháy, chảy ra nước đường, nếu không phải quá nóng thậm chí Sở Đình đã muốn cầm lấy khoai lang ăn rồi.

Dương Vũ về đến nhà điều nhìn thấy chính là người vợ ngày hôm qua mới vừa cưới còn chưa động phòng đang ngồi xổm trên mặt đất, cầm đũa trong tay đang ăn khoai lang nướng để trên mặt đất, thoạt nhìn ăn còn rất vui sướng.

"Sao cô ăn ở đây?"

"Hả?" Sở Đình ngẩng đầu, thấy ông chồng hờ đang cau mày nhìn cô từ trên cao xuống.

"Tôi đói bụng." Sở Đình nhíu mày đáng thương nói.

Dáng vẻ này của của cô nếu đặt vào đời trước nói không chừng sẽ bị nói già mồm cãi láo, cũng không làm người ta xúc động nương tay với cô, nhưng ai bảo đây là người chồng mới vừa nhậm chức của cô chứ, Dương Vũ vẫn dính chiêu này.

"Đói bụng cô không đến nhà cũ, đi thôi, mẹ và chị dâu cả đều nấu cơm xong rồi, buổi trưa chúng ta qua nơi đó ăn."

Dương Vũ nói xong đi qua mở nắp đậy nồi trên bếp, thấy bên trong cũng có hai củ khoai lang, có hơi tức giận lại có chút buồn cười: "Cô nướng hai củ luộc hai củ, nướng nhiều như vậy có thể ăn hết sao? Quỷ chết đói đầu thai à!"

Sở Đình âm thầm đảo mắt xem thường, nói chuyện quá khó nghe, không văn hóa không tố chất. Dương Vũ không phát hiện sự xem thường của cô, đẩy cô qua bên cạnh bản thân ngồi ở trước bếp tắt lửa, tắt lửa hết Dương Vũ dẫn Sở Đình đi ra ngoài, ngay cả cửa sân cũng không khóa.

Sở Đình đi theo Dương Vũ đến một nơi, trên đường nhìn làm quen hoàn cảnh chung quanh một chút, phát hiện đây thật đúng là một thôn xóm, nhưng điều kiện hẳn là xem như không tệ, giữa nhà cỏ tranh còn kèm theo mấy căn nhà gạch ngói.



Hiện giờ hẳn là thời gian ăn cơm trưa, cho nên trên đường không có người nào, chỉ thỉnh thoảng đụng phải một hai người, đều chào hỏi với Dương Vũ: "Ồ, Nhị Vũ dẫn vợ mới ra ngoài à!"

"Quay về nhà cha mẹ cháu ăn cơm trưa, nhà chú hai cũng về nhà ăn cơm hả?" Dương Vũ cũng cười đáp lời.

"Đúng, trở về ăn cơm, cháu đi đi."

Sở Đình đứng ở một bên, trên mặt hơi mang theo ý cười làm bộ như ngại ngùng cúi đầu cũng không mở miệng, cũng may nhà chú hai này cũng không nói chuyện với cô.

Tạm biệt nhà chú hai, Dương Vũ lại dẫn cô đi tới phía trước, không đến hai phút đã đi tới trước một căn nhà ngói, cửa cũng mở ra, Sở Đình đoán người bây giờ có lẽ không có thói quen đóng cửa khóa cửa.

Sở Đình đi theo, vừa đi vào cửa sân, thì thấy trong nhà chính đối diện cửa lớn bày bàn lớn một vòng người ngồi quanh, trên bàn còn để không ít đồ ăn, một người phụ nữ tuổi chừng ba mươi thấy bọn họ đi vào lập tức tiếp đón: "Chú hai, vợ chú hai, mau tới ăn cơm, chỉ chờ hai người chú thím."

Sở Đình vừa nhìn đã biết đây chắc chắn là chị dâu cả, vợ của anh cả Dương Văn.

"Đừng tiếp đón bọn chúng, tự mình đến, lại để cả gia đình chờ à." Đây là bà cụ ngồi ở giữa nói, hẳn là bà Kiều mẹ Dương Vũ.

Sở Đình cùng Dương Vũ đi qua ngồi xuống ghế dài, cô cũng không biết nên nói cái gì, chỉ có thể ngậm miệng trên mặt mang theo ý cười nhẹ nhàng, đây là biểu tình nhất quán khi cô không biết nên nói cái gì, vừa không cần nói chuyện lại biểu hiện ra sự thân mật của bản thân.

"Không phải đến đây rồi sao, ăn cơm đi, ăn cơm đi, con sớm đói bụng rồi." Dương Vũ nói xong cầm lấy chén lại có thể lập tức ăn cơm, bà Kiều tức giận trừng mắt liếc nhìn anh một cái.

Đây là đồ ăn thừa lại ngày hôm qua làm đám cưới, có món gọn gàng trông là món mới, cũng có lộn xộn vừa nhìn đã biết là đồ ăn thừa, điểm giống nhau là hương vị cũng không ra sao, không thể ăn, Sở Đình vừa mới ăn một củ khoai lang lót dạ, hiện giờ cũng không phải rất đói, nhìn thấy những món đồ ăn ấy cũng không thể ăn lắm, chỉ gắp mấy đũa thức ăn chay thêm vào khuấy trong chén cơm đậu tằm trộn.