Sở Đình nghe xong lời anh nói, mở mắt ra yên lặng nhìn anh, chờ những lời kế tiếp.
“Bây giờ chuyện này vẫn chưa chắc chắn, anh tiết lộ cho em chút phong thanh trước nhưng em đừng nói cho người khác biết.” Dương Vũ thần bí nói: “Mấy ngày nay người đàn ông của em đã tìm được việc ở thành phố rồi, đến lúc đó mỗi tháng sẽ cầm tiền lương ăn lương thực nộp thuế, em sẽ không bị đói nữa, cũng không cần phải ra ruộng nữa, em cứ ngoan ngoãn ở nhà bồi dưỡng cơ thể thật tốt, sinh cho anh hai đứa con là được rồi.”
“Công việc, công việc gì?” Sở Đình nghi ngờ hỏi.
“Việc này em đừng hỏi, dù sao chỉ cần kiên nhẫn chờ vài ngày nữa, em cũng đừng ra ruộng, hằng ngày ở nhà nghỉ ngơi đi.”
Dương Vũ vốn không định nói ra chuyện này, với tính cách của anh, nếu không phải là chuyện chắc chắn mười phần thì sẽ không tùy tiện nói ra, chuyện này anh Hổ đã đồng ý giúp anh lo liệu, người bên trong nội bộ cơ bản đã nhận anh rồi, nhưng còn chưa đến thời gian tuyển người chính thức nên vẫn chưa tính là thật sự chắc chắn.
Vốn mấy ngày nay trong đội thu hoạch khoai lang, khẳng định là anh phải ra ruộng làm, anh cũng biết làm ruộng thực sự rất mệt, nhất là phụ nữ chỉ có một mình. Nhưng mấy ngày nữa sẽ tuyển người, đây là thời điểm mấu chốt phải ở lại thành phố lưu ý để tránh bị người khác cản trở, việc này không thể qua loa được, đã đi đến chín mươi chín bước rồi, không thể để đến bước cuối cùng lại bị sẩy chân được.
Đương nhiên với số tiền hiện tại mà anh có, cho dù Sở Đình không đi làm cũng chẳng sao cả, anh vẫn nuôi được cô, nhưng anh cũng không thể tiết lộ số tiền trong tay mình được, nên bây giờ không không phải lúc.
Mấy năm nay Dương Vũ ở bên ngoài lăn lộn, gặp phải đủ loại chuyện, nhất là mấy năm trước khi vừa mới bắt đầu, chỉ chút việc nhỏ bị người ta nắm được nhược điểm cũng có thể hại chết cả nhà. Cho nên anh đặc biệt chú ý đến mấy chi tiết nhỏ nhặt, thậm chí là những chi tiết không ai phát hiện chú ý ra được.
Theo như lời anh nói, vậy là cô không cần phải ra đồng nữa, mỗi ngày đều có thể ở nhà?
Vừa nghĩ tới có thể không cần làm ruộng nữa thì Sở Đình có chút mừng thầm, nhưng lại không nhịn được khinh bỉ chính mình, thân là một sinh viên thế kỷ 21 của thời đại mới, ở hiện đại còn biết cố gắng phấn đấu muốn tự mua nhà. Đến nơi này, khó khăn quá không chịu được lại còn định ở nhà làm nội trợ, mỗi ngày cứ ngây người ở nhà không có thành tựu gì.
Ý nghĩ lúc sau chợt lóe lên lại lập tức bị Sở Đình gạt sang một bên, đời người có thể sống được mấy chục năm chứ, khi có thể hưởng thụ thì đừng vội vàng chịu khổ làm gì.
“Vậy chuyện lương thực của chúng ta thì phải làm thế nào đây?” Sở Đình lo lắng hỏi: “Đi mua về ăn ư?”
“Ừ, cả hai chúng ta đều không xuống ruộng làm việc, khẳng định là không được phân chia lương thực rồi, chỉ có thể mua về ăn thôi.”
“Như vậy sẽ phải tốn không ít tiền đâu, cũng không biết người trong đội có đồng ý bán cho chúng ta hay không nữa.” Sở Đình nhỏ nhẹ nói, lần trước nhà bọn họ không có đồ ăn nên đã phải mua từ trạm thu mua lương thực, quá đắt rồi.
“Chuyện này em đừng bận tâm, người đàn ông của em nếu không nuôi nổi em thì vẫn còn xứng là đàn ông sao.” Dương Vũ không để tâm, đắt đến mấy anh cũng mua được cho cô.
“Ừm, vậy mau ngủ đi, ngày mai còn phải dậy sớm nữa.”
Nói chuyện xong Sở Đình vừa muốn xoay mặt vào tường ngủ, Dương Vũ lại giữ chặt cánh tay cô không cho cô xoay người, anh nói: “Sao nào, anh đúng là vẫn luôn lo nghĩ cho em, ngay cả chuyện không ra đồng nữa cũng đã sớm tính toán xong cả rồi, em thì hay lắm, vừa về nhà là nhăn nhó với anh, bây giờ xong việc rồi cũng không biểu đạt chút gì cả.”
“Biểu đạt cái gì?” Sở Đình cau mày, không phải anh đang muốn 'chuyện đó' đấy chứ, bây giờ cô vừa mới đến đây, cảm giác ngày đầu tiên chung giường với Dương Vũ chính là cảm giác căng thẳng sợ hãi khi phải nằm chung giường với một người đàn ông xa lạ. Nhất là bây giờ ngọn đèn đang đặt ở trên tủ đầu giường, Dương Vũ đưa lưng về phía ánh đèn, không nhìn rõ mặt mũi, còn rất dọa người nữa.
“Em nói xem?”
Nói cái quái gì chứ! Sở Đình thầm mắng trong lòng, chẳng lẽ đêm nay phải thất thân rồi? Ngày mai còn phải ra ruộng đào khoai lang đấy!
“Cái kia, cái kia của em đến rồi, không phải em đã nói là...” Sở Đình ấp a ấp úng muốn qua loa cho xong.
“Anh không phải nói đến chuyện đó.” Dương Vũ cảm thấy bản thân còn chưa đến mức cầm thú như vậy.
“Vậy anh...”