Thập Niên 70: Nhật Ký Phu Tra Thê Lười

Chương 21: Tiệm Cơm Quốc Doanh




Sở Đình đi phía sau Dương Vũ, vừa đi vừa nhìn xung quanh, trong thành phố cũng không có tòa kiến trúc nào cao lắm, tòa cao nhất chắc cũng chỉ có bốn năm tầng. Còn kém hơn thành phố mà cô sống hồi nhỏ một chút, nhưng nó mang đặc trưng của thời đại hơn và có sức sống hơn, đi đâu cũng thấy dán biểu ngữ.

Lúc này đã gần tám giờ, những người phải đi làm cũng đã đi từ sớm, trên phố hầu như đều là các ông lão bà lão đến hợp tác xã cung ứng để mua rau. Sở Đình vốn tưởng người ở thời đại này ai nấy cũng lạnh lùng kẻ đến người đi vội vàng, không ngờ lại chẳng hề như thế, ngược lại còn hơn cả tích cực nữa, trông rất là có sức sống.

Dương Vũ hiển nhiên rất quen thuộc với thành phố này rồi, đưa Sở Đình chạy thẳng đến quán cơm quốc doanh, quán cơm không lớn, cũng có mấy cái bàn, lúc này người trong quán không đông lắm, đều ngồi ở bàn của mình chậm rãi thưởng thức bữa sáng, có vẻ như không vội đi làm.

“Chị Vương, cho hai bát trà dầu, một xửng bánh bao thịt.” Dương Vũ không hỏi Sở Đình muốn ăn gì mà đã quyết định rồi.

“Ôi, Tiểu Dương hôm nay tới đấy à, mấy ngày rồi không thấy cậu tới.” Người phụ nữ trung niên được gọi là chị Vương đó vốn dĩ đang ngồi chán nản trước quầy, nhìn thấy Dương Vũ tới thì bắt đầu nhiệt tình, hiển nhiên là hai người có quen biết trước.

“Ha ha, ở nhà có việc, hơn nữa bữa nào cũng đến quán ăn thật sự không nổi.” Dương Vũ cười đùa tí tửng chào hỏi chị Vương.

“Bảo cậu ăn ít lại mà.” Chị Vương mắng vui anh một câu mới quay sang Sở Đình đang đứng ngây ngốc bên cạnh hỏi: “Người này là?”

“Là vợ tôi, đây là chị Vương.” Dương Vũ nhanh chóng giới thiệu.

“Chào chị Vương.” Sở Đình mỉm cười nói.

“Ôi chao, vợ cậu trông cũng đẹp đấy, hai cô cậu đám cưới khi nào, lần trước không phải vẫn chưa có sao?” Chị Vương khen một câu rồi bối rối hỏi.

“Mới kết hôn hôm kia, chỉ ở nhà ăn một bữa cơm thôi, hôm nay dẫn cô ấy đến thành phố mua mấy thứ đồ cần dùng cho hằng ngày, đúng lúc có thể ăn sáng, chị, trà dầu có chưa?”

“Cậu mua, đương nhiên là có rồi, hai bát trà dầu với một xửng bánh bao phải không?”



“Ừ.” Dương Vũ nói rồi lấy trong túi ra một đống đồ, trong đó có tiền và phiếu lương thực, đếm ra mấy tờ rồi đưa cho chị Vương, anh thường đến đây ăn, nên biết giá ở đây không cần hỏi.

Trà dầu và bánh bao đều đã được nấu sẵn rồi, đều để ở phía sau, khi nào có người gọi mới bưng lên thôi, Dương Vũ bưng một cái khay lớn, bên trên đặt một cái xửng hấp, bên trong có tới bốn cái bánh bao to đùng, còn đang bốc hơi nóng hổi, trên khay còn hai bát trà dầu, Sở Đình đi ở phía sau, hai người tìm một cái bàn ngồi xuống.

Ăn cơm thôi, Sở Đình lập tức cầm thìa trong bát lên khuấy đều, phát hiện thành phần trong trà dầu rất đặc, có vỏ đậu đậu phụ phơi khô và hạt lạc, còn có thêm một chút vừng, ăn vào miệng thơm phức, ở thế giới hiện đại dường như cô chưa được ăn món nào ngon như thế. Sau khi uống hai ngụm trà dầu, Sở Đình lại gắp một cái bánh bao thịt, nhân bánh hơi mặn, chắc là tay run nên cho muối quá nhiều, nhưng cũng không sao, ăn bánh bao chủ yếu chính là thịt. Ngon, ngon, Sở Đình ăn một cách rất là thỏa thích.

Đang ăn, cô phát hiện người đối diện có vẻ đang cười nhạo mình, cô có chút không vui, nuốt hết vào miệng, Sở Đình nói: “Anh mau ăn của anh đi, đừng có nhìn em chằm chằm như thế, trên mặt em đâu có tiền.”

“Bánh bao thịt ngon chứ?” Dương Vũ cười híp mắt, nhưng Sở Đình lại cảm thấy anh có ý đồ xấu.

“Ngon, sao vậy?”

“Sau này em sống tốt với anh, ngày nào cũng sẽ cho em ăn bánh bao thịt.”

Nửa câu đầu bị Sở Đình bỏ qua, cô lại tập trung vào nửa câu sau: “Ngày nào cũng ăn, thế chẳng phải ăn đến nôn ra luôn sao, mấy món ngon ăn mỗi ngày thì cũng phải ăn vừa phải thôi.”

Chủ đề đột nhiên bị xoay chuyển, Dương Vũ có chút bất lực, đang định nói gì đó thì giọng nói trước quầy càng lúc càng lớn, truyền đến tai họ: “Vậy bọn họ làm sao mua được? Chúng tôi chỉ tới sau bọn họ, đâu có cách xa bao nhiêu, vậy mà người ta mua được bánh bao thịt, còn có trà dầu nữa, đến lượt chúng tôi thì hết là sao.”

Sở Đình tò mò nhìn sang, có hai người một nam một nữ đang đứng trước quầy, vẻ mặt tức giận, nghe ý họ nói vậy mà lại có liên quan đến bên mình.

“Thật sự hết rồi, hai người bọn họ là hai bát cuối cùng, cho nên khá đặc, bánh bao cũng là xửng cuối cùng rồi, lần sau muốn mua thì đến sớm hơn, hay là cậu mua hai bát cháo, cộng thêm hai cái màn thầu.” Mặc dù hai người phía trước đang rất tức giận muốn truy trách nhiệm đến cùng, nhưng chị Vương đến mông cũng chẳng nhấc lên, vẫn ngồi ở đó nói một cách rất mạch lạc rõ ràng.