Thập Niên 70: Nhật Ký Phu Tra Thê Lười

Chương 15: Trần Mỹ Phương




“Ôi, cô xem cô kìa, mới vừa kết hôn đã nói cho chồng mình rồi.” Trần Mỹ Phương vui đùa nói một câu.

“Ha hả.” Sở Đình ngượng ngùng cúi đầu, bộ dáng làm bộ như cố gắng đào đất.

“Haiz, vậy là cô đặt chân ở nơi này nhỉ, về sau cũng không biết còn có thể trở về thành phố hay không.” Trần Mỹ Phương thở dài, tiếng than này ngược lại rất thật tình thật lòng, nhưng là vì bản thân mà than thở, cô ta còn lớn hơn Sở Đình một tuổi, năm nay mười chín, tuổi mụ hai mươi, hai người đều xuống nông thôn năm bảy mươi mốt, nhìn thấy Sở Đình vội vàng lập gia đình như vậy có chút một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ mà thôi, cũng không biết mình còn có thể kiên trì bao lâu.

“Ai biết được.” Sở Đình phụ họa theo một câu.

“Thanh niên trí thức trong đội chúng ta lập gia đình cũng có vài người, ôi, tôi nói với cô Kiều Nhân nói không chừng cũng muốn gả cho người trong đội đó, mấy ngày này tôi thấy cô ta thần thần bí bí, không biết đang làm cái gì.” Nửa câu đầu còn đang sầu não, nửa câu sau lại ra vẻ nói tới bát quái trong đội.

Điều này làm cho Sở Đình nhớ tới, tuy rằng Trần Mỹ Phương và nguyên chủ không thân quen ở trên chuyện ăn cơm, nhưng vẫn rất thích nhiều chuyện với cô ấy, không có gì khác, chính là bởi vì tính cách nguyên chủ ngại ngùng không thích nói chuyện, còn không có người quen nào, người như vậy nhiều chuyện với cô ấy cũng không cần lo lắng bị tiết lộ ra ngoài.

Kiều Nhân này Sở Đình cũng biết, là người vừa đến nơi này hồi năm bảy mươi hai cũng chính là năm ngoái, ở chung một phòng với Trần Mỹ Phương và nguyên chủ. Hẳn là gia cảnh rất tốt, cho nên sau khi đến nơi này tuy rằng công điểm kiếm được cũng ít, nhưng bản thân người ta có tiền có phiếu trong tay, sống tốt hơn nguyên chủ nhiều, Trần Mỹ Phương chính là nhập bọn ăn chung với cô ta.

Sở Đình không muốn nhiều chuyện với cô ta, cô luôn luôn không quá cảm thấy hứng thú với những tin tức này nên chỉ yên lặng cúi đầu đào đất của mình, nhưng Trần Mỹ Phương hiển nhiên không thèm để ý thái độ này của cô, hoặc là nói Sở Đình ban đầu cũng yên lặng nghe như vậy, rất ít chen vào nói, nhiều chuyện với người như vậy mới yên tâm.

Vì thế Sở Đình cứ bị động nghe hết rất chuyện mới mẻ trong đội sản xuất, cái gì mà lão thanh niên trí thức La Hồng Quyên sắp sinh con, bụng nhọn tất cả mọi người đều nói là con gái, cái gì mà Lý Quang Vĩ cùng năm xuống nông thôn với các cô hình như quen với con gái của gia đình ở bên cạnh nhà của thanh niên trí thức, cô ta đã bắt gặp ba lần rồi, cái gì mà con dâu của nhà họ Dương vì báo ân mà cưới về hồi trưa nhảy sông, được người cứu lên, vân vân.



Thanh niên trí thức cũng được, người bản thôn cũng thế, giống như không có chuyện cô ta không biết, Sở Đình thật sự cảm thấy bội phục đối với năng lực này của cô ta.

Trần Mỹ Phương nói một hơi đã nghiện mới ngừng miệng, trước khi rời đi còn nói với Sở Đình: “Ngày nào đó rảnh rỗi vị nhà kia của cô không ở đây tôi đi tìm cô nói chuyện, nhé?”

Sở Đình chỉ có thể trả lời: “Được, chỉ cần chị không chê chỗ rách nát.”

Trần Mỹ Phương đi rồi, Sở Đình tiếp tục chậm rì rì nhổ cỏ, cứ như vậy nhổ cả buổi chiều, tới thời gian tan tầm, đội trưởng lại gõ chiêng đồng “bang bang bang”. Các đội viên đều từ bốn phương tám hướng đi đến phía trước đưa lại nông cụ, nhìn thấy kế toán chấm công điềm sau đó mới về nhà, đừng nhìn thời điểm làm việc tất cả mọi người đều chầm chập, vừa nghe tiếng chiêng tan làm lập tức động tác cũng nhanh lên.

Đội trưởng đương nhiên biết những người này ăn bơ làm biếng, nhưng ông ta cũng không quá quản, một là bởi vì quản cũng không quản được, đất nhiều như vậy lớn như vậy, căn bản không xem hết được, thứ hai là cũng sắp thu hoạch vụ thu, đến lúc đó mới là thời điểm thật sự vất vả, hiện tại coi như là nghỉ ngơi dưỡng sức một chút đi.

Sở Đình người này bình thường luôn phát huy đến cực hạn, đến ngay cả tan tầm cũng như vậy, cô xúc đất cách trước đó không xa, nếu động tác nhanh chắc chắn có thể là nhóm đầu tiên đi chấm công về nhà sớm một chút, nhưng cô không, đợi cho khi phần lớn mọi người đều chấm rồi cô mới chen vào trong đám người trả cuốc.

Bởi vậy, thời gian về nhà vẫn có chút kéo dài, cũng may hiện giờ bầu trời tối muộn, Sở Đình chậm rì rì đi trên con đường trở về, trong lòng nghĩ buổi tối ứng phó Dương Vũ thế nào, phía sau truyền đến tiếng la.

“Này, anh có chuyện gì không?” Sở Đình nghi hoặc hỏi người đàn ông phía sau, Dương Vũ phân ra ở một mình, tự anh chọn nền nhà đất, không biết là mục đích gì, chỗ được chọn không ở nơi tất cả mọi người trong đội ở, nhưng cách cũng không xa, chỉ là ở giữa có một đoạn đường nhỏ, hiện giờ trên đường chỉ có cô và người đàn ông trước mắt.