Cửa vừa đóng, trong phòng chỉ có hai người bọn họ, trong lòng Hạ Huân nóng rực, Kiều Tĩnh An căn bản không để ý tới anh, đầu vừa chạm gối đã ngủ thiếp đi.Hạ Huân bất đắc dĩ thở dài, đây là ngày vui nhất của anh mà.Kiều Tĩnh An nếu biết anh đang suy nghĩ cái gì, khẳng định sẽ đánh một cái vào lưng anh, mỗi phòng trong ký túc xá tạm thời đều gần như vậy, hai bên đều là người, cô có đồng ý thì cũng chịu không nổi người ở góc tường nghe thấy.Hạ Huân trèo lên giường nằm xuống bên cạnh cô, ngửi thấy mùi hương phát ra từ cổ cô, nhịn không được muốn dựa sát gần vào.
Trời nóng nắng bị người ta kề sát như vậy, Kiều Tĩnh An khó chịu vung tay đánh một cái qua, đúng lúc đánh vào mặt Hạ Huân.Hạ Huân có thể làm gì? Chỉ có thể cẩn thận di chuyển nhắm mắt lại ngủ.Hơn năm giờ sáng Hạ Huân ra ngoài một chuyến, hơn tám giờ bưng hộp cơm tới, mang theo ông Hạ, bà Hạ và ba đứa nhỏ đến.Kiều Tĩnh An lúc này đã đem đồ đạc trong phòng nhặt lên, một hồi chỉ cần cầm hành lý là có thể đi.Bọn họ vừa ăn sáng, cậu, mợ mang mang theo em trai họ em gái họ đến.Em gái họ ôm cô: "Chị họ, chị có thể không đi được không?"Kiều Tĩnh An ôm lấy cô gái nhỏ, "Không được đâu, mẹ em có thời gian có thể mang em đến nhà chị họ chơi nha.""Có vui không?""Rất vui, trên núi còn có thỏ hoang, đến lúc đó để cho các anh trai dẫn em đi tìm."Bọn họ đi tới gần đèo Hưng An, về phần địa điểm cụ thể cô cũng không biết, dù sao cách nội thành có chút xa.
Bây giờ hoàn cảnh còn tốt, bên kia gà rừng thỏ rừng cũng có không ít.Đứa thứ ba cũng nhào tới, "Con cũng muốn được ôm."Kiều Tĩnh An bị đứa thứ ba nhào tới thì lui về phía sau một bước, đứa nhỏ này được nuôi càng ngày càng mập mạp, trọng lượng cũng tăng lên không ít.Xem thời gian không khác lắm, thu thập đồ đạc chuẩn bị xuất phát, đồ đạc chuyển lên xe, Kiều Tĩnh An mang theo ba đứa nhỏ phất tay tạm biệt bọn họ.Bọn họ buổi sáng đi, bà Hạ ông Hạ ngay buổi chiều lên xe về Bắc Kinh. Tàu hỏa rẽ xe, đến điểm dừng đã gần tối.Hạ Huân bận rộn với công việc, tìm hai nhân viên dịch vụ hỗ trợ mang đồ đạc, cầm đuốc đưa hành lý đến trong phòng, một nhân viên phục vụ tìm được một sợi dây thừng, kéo một cái trong phòng lập tức sáng lên.Kiều Tĩnh An gian nan ôm đứa thứ ba, nhìn thấy đèn điện trên nóc nhà sáng lên thì thở phào nhẹ nhõm, cám ơn Chúa, nơi này vậy mà có điện.