Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá

Chương 7





Đã rất lâu rồi Thẩm Triều Triều không ra ngoài, ba mẹ đã không còn, muốn cầu cứu cũng tìm không thấy người thích hợp, sau khi cô suy nghĩ nhiều lần đã quyết định sẽ thử một chút thì cảnh tượng trước đó đột nhiên xuất hiện trong đầu!

Ngoài những chuyện khiến người ta nghẹn uất đau đớn thì còn có một số thông tin vụn vặt xuất hiện.


Nhắc tới cũng kỳ lạ, rõ ràng những hình ảnh kia đã biến mất nhưng cô rất dễ để nhớ lại, giống như nội dung trong một quyển sách tranh, muốn lật trang nào thì lật trang đó.


Lược bớt cảnh tượng sau khi về nông thôn, về lại khi cô còn ở thành phố Giang Lâm, cô nghiêm túc tìm kiếm cơ hội.


Vương Kiến Thiết là quản đốc xưởng máy móc, không phải cứ tùy tiện tìm ai đó là có thể giải quyết, ít nhất cũng phải ngồi ngang hàng.


Chẳng qua cũng dễ sàng lọc, tìm kiếm như vậy thì cô đã nhanh chóng tìm được mục tiêu thích hợp!

Là khi Thẩm Triều Triều tìm đến văn phòng Tri Thanh gần đó để đăng ký xuống nông thôn, cô từng nghe thấy người khác nói chuyện phiếm, kể rằng nửa tháng trước, mẹ của quản đốc xưởng sắt thép đột nhiên ngất xỉu vì phát bệnh tim ở hẻm nhỏ gần đó, ngã xuống một đống gạch rồi vỡ đầu, cuối cùng chết vì mất quá nhiều máu.



Vì vậy, nếu cô tìm thấy và cứu bà ấy thì cô có thể tìm kiếm đến sự che chở của xưởng sắt thép không?

Lúc Thẩm Triều Triều suy nghĩ hoặc khi căng thẳng sẽ theo bản năng níu lấy góc áo, hiện tại cô đã nắm chặt góc áo đến nỗi làm nó nhăn nhúm, nhưng ánh mắt của cô lại càng ngày càng sáng vì đã có hy vọng có thể thoát khỏi vận mệnh không hay này.


Chỉ là, muốn tìm được nơi mà người đó ngất xỉu cũng không dễ dàng, đồng thời cô cũng không biết cụ thể là ngất xỉu vào ngày nào nên chỉ có thể bắt đầu đi tuần tra xung quanh một phen ngay từ bây giờ.


Cách phá vỡ thế cục ngay tại trước mắt, nhưng hôm nay gặp phải một vấn đề.


Thẩm Triều Triều sợ ra ngoài.


Muốn cô bước ra cửa viện, đi trên đường phố gần đó như ném một con mèo nhỏ được nuôi trong nhà vào trong phố xá náo nhiệt, để nó căng thẳng nhìn người đến người đi, bàng hoàng bất an, lại đáng thương bất lực.


Nó hận không thể tìm một khe hở nào đó để chui vào, biến thành một quả cầu lông, giấu mình thật chặt chẽ mới có cảm giác an toàn.


Nhưng muốn tự cứu mình, cô phải dũng cảm lên.


Đầu tiên, cô cần chuẩn bị!

Cúi đầu nhìn quần áo mình mặc, Thẩm Triều Triều nghĩ đến chị Đại Lâm muốn nói lại thôi khi nhìn thấy cô lần đầu tiên, khiến cô phải ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm mình trong gương, nghiêm túc tự hỏi.


Tuy vải của áo dài quần dài dày nặng nhưng có thể che khuất thân thể một cách hoàn chỉnh, không lộ ra một chút da thịt nào, hơn nữa khăn quàng cổ và mũ che chắn cũng giống như khôi giáp cứng rắn bảo vệ cô.



Sẽ không bị tổn thương từ bên ngoài.


Trước kia Thẩm Triều Triều cũng không mặc như vậy, nhưng từ khi nhìn thấy người lạ đến nhà thăm hỏi, cô hồi hộp đến nỗi muốn ngất xỉu, hô hấp khó khăn, thở không ra hơi.


Sau đó, cô bắt đầu mặc rất nhiều quần áo che giấu chính mình, mãi cho đến khi xác nhận trong không gian đóng kín chỉ có một mình mình thì mới có thể tháo bỏ lớp ngụy trang.


Những bộ quần áo này khiến cô an tâm, cũng không cảm thấy mặc như vậy có gì không tốt, nhưng sắp ra ngoài, để tránh mặc quần áo quá nhiều khiến người khác chú ý thì vẫn nên thay đổi một chút.


Thẩm Triều Triều nghiêm túc nhớ lại cách ăn mặc của chị Đại Lâm, sau đó mở tủ quần áo của mẹ ra, lấy ra một bộ quần và áo ngắn mỏng thích hợp với mùa hiện tại.


Chất liệu vải mỏng phác họa đường cong dáng người, độ cong quá mức hoàn mỹ không thể che giấu được.


Cánh tay và bắp chân mảnh khảnh lộ ra, da trắng như đang phát sáng khiến Thẩm Triều Triều không được tự nhiên mà kéo ống quần.



Cô cố nén khó chịu, đi về phía trước vài bước.


Kết quả động tác cô cứng ngắc, Thẩm Triều Triều cứ như yêu quái thành tinh vừa mới hóa hình không thích ứng với cách đi lại của con người, thậm chí là còn đi cùng tay cùng chân, tư thế kỳ quái này khiến cô bắt đầu bất an, cũng khủng hoảng vì sắp phải rời khỏi nhà mình.


Cuối cùng không kiên trì được quá lâu, trong cơn hoảng hốt bất an, cô lại đổi về áo dài quần dài một lần nữa.


Mãi cho đến khi toàn thân bị che kín mít, lúc này cô mới hài lòng thở phào nhẹ nhõm, cảm giác an toàn đã mất đi lập tức trở về.


Đồng thời dũng khí của cô cũng giống như quả bóng xì hơi, khô quắt một nửa.