Thập Niên 70: Mối Tình Đầu Pháo Hôi Thức Tỉnh Rồi

Chương 70




"Vâng, hơn nữa vừa khéo anh ấy phải đến cục nhân sự để làm thủ tục chuyển công tác, chắc thuận miệng hỏi là được."

"Em tìm thấy rồi." Vừa nói Diệp Thiển Hâm vừa rút ra một cuốn sách tranh giải thích màu sắc: "Tối nay em ngủ muộn một chút, ngày mai để xe đạp lại cho em đi nhé, như vậy còn ngủ thêm được một lúc."

Diệp Thư Quốc nhìn Diệp Thiển Hâm dở khóc dở cười: "Em muốn đi thì còn phải nói sao.

Diệp Thiển Hâm lè lưỡi: "Vẫn phải xin phép anh cả chứ nhưng em nghĩ rồi, phần thưởng nhà máy cấp phải là phiếu xe đạp."

Lưu Trân đánh răng xong đi ra vừa hay nghe thấy, đi tới cười nói: "Vậy thì vừa hay, nhà có hai chiếc xe đạp, sau này cũng tiện hơn."

Diệp Thiển Hâm nghe vậy chỉ cười cười, câm sách vê phòng.

Cửa đóng lại, Lưu Trân hạ giọng, thân bí hỏi Diệp Thư Quốc: "Vừa nãy nghe nói lần này Hâm Hâm còn được chính phủ thưởng tiên nữa?"

"Có lẽ có." Diệp Thư Quốc nhíu mày: "Em hỏi cái này làm gì?"

Lưu Trân liếc hắn một cái: "Làm gì thì làm? Sau này Hâm Hâm ở nhà lâu dài, nó lại có lương, chẳng lẽ không thể đóng góp cho gia đình sao? Ít nhất cũng phải đưa tiền sinh hoạt chứ."

"Đưa cái gì mà đưa, đều là người một nhà, một cô gái nhỏ ăn được bao nhiêu tiền, hơn nữa vừa nãy em nói vậy là có ý gì, xe đạp là của nó, đừng có lúc nào cũng để ý đến”"

Lưu Trân vỗ vào túi Diệp Thư Quốc: "Anh chỉ biết nói lời hay, nếu mỗi tháng anh đưa thêm cho em một ít tiền lương, em có cần để ý đến đồ của Hâm Hâm không, hay là anh đi thăm dò xem, ít nhất cũng phải đưa tiền ăn chứ."

"Không đi!"

Diệp Thư Quốc trừng mắt nhìn Lưu Trân: "Em đừng quên, căn nhà này vẫn là của bà nội, chúng ta chỉ ở nhờ thôi, bà nội đã nói, Ham Hâm còn nhỏ không có chỗ dựa, sau này sẽ để lại căn nhà cho con bé, bây giờ em làm loạn như vậy, sau này bà nội trăm tuổi, nếu Hâm Hâm đòi lại căn nhà, anh tuyệt đối không đồng ý."

"Anhl" Lưu Trân tức giận đến choáng váng: "Nhà anh chiêu chuộng nó, chứ không thể chiều chuộng cả đời được, em thấy sau này nó cứ ở lì trong nhà thì phải làm Saol

Thấy vợ tức giận đến rơi nước mắt, cơn tức giận trong lòng Diệp Thư Quốc cũng giảm đi đôi chút: "A Trân, từ nhỏ Hâm Hâm đã không có cha mẹ thương yêu, nhà chúng ta thương con bé cũng là lẽ thường tình, tháng này đến Tết Trung thu, nhà hàng sẽ phát tiên thưởng, lúc đó anh sẽ đưa cho em."

Lưu Trân nghe vậy trong lòng cũng dễ chịu hơn một chút, cuối cùng chỉ thở dài, không hỏi đến chuyện Diệp Thiển Hâm đưa tiên sinh hoạt nữa.

Buổi tối liên hoan Tết Trung thu ngày 15 tháng 8 được tổ chức vào chủ nhật tuần sau, mẫu trang phục cần ba ngày, vì vậy phải hoàn thành bản vẽ trước thời hạn.

Sau khi ước tính thời gian may của công nhân, muộn nhất vào thứ sáu nhóm người Diệp Thiển Hâm phải đưa ra bản vẽ, thứ hai tuần sau may mẫu để xem hiệu quả, như vậy mới kịp phát sóng trực tiếp buổi liên hoan vào chủ nhật.

Diệp Thiển Hâm chịu trách nhiệm hoàn thiện các chi tiết của bức tranh hạc tiên, cuối cùng là tô màu, Ngô Thúy Bình chịu trách nhiệm chọn vải, đồng thời cũng chuẩn bị màu nền cho bộ quần áo mà cô ta nhất quyết muốn chọn.

Trịnh Ái Quốc cũng bận rộn, hắn chịu trách nhiệm liên lạc với công nhân may trang phục biểu diễn, liên hệ với công nhân thêu của xưởng may.

Phòng ban thường ngày khá nhàn rỗi bây giờ chỉ còn một mình Quách Diem Điềm là nhàn nhất.