Thập Niên 70: Mối Tình Đầu Pháo Hôi Thức Tỉnh Rồi

Chương 333




"Vì vậy anh mới xin nó về, bình thường cũng có thể bầu bạn với em."

Mạnh Ngôn thấy Diệp Thiển Hâm rất thích Phúc Phúc, trong lòng cũng vui theo, trước khi đi, lại dặn dò thêm vài câu, lúc này mới vội vã trở vê đơn vị.

Một tháng sau, Mạnh Ngôn một tuần về một lân, bình thường Diệp Thiển Hâm có Phúc Phúc bau bạn, thêm vào đó cô còn thường xuyên di vẽ tranh phong cảnh, cuộc sống trôi qua nhẹ nhàng vui vẻ.

"Anh bảo bà nội yên tâm, anh cứ nói với bà, bây giờ da dẻ của em tốt hơn trước rất nhiều."

Diệp Thư Quốc nghe xong cũng vui hơn không ít nhưng vẫn không yên tâm: "Nhưng bây giờ dù sao em cũng đã mang thai, nếu thím giúp việc nấu ăn không hợp khẩu vị, em cứ nói với anh, cùng lắm thì anh qua chăm sóc em mấy tháng."

Diệp Thiển Hâm bật cười: "Anh là đàn ông, chăm sóc em cũng không tiện."

"Em gái ruột của anh thì có gì mà không tiện, bây giờ anh nấu ăn ngon lắm."

"Anh yên tâm đi, Mạnh Ngôn đã nói chuyện ăn uống này với người ta rồi, đồ ăn làm cho em đều là những món hợp khẩu vị với người miên Bắc, hơn nữa bình thường trong nhà cũng không có chuyện gì khác, bây giờ đứa trẻ đã được hai tháng, cũng ổn định hơn nhiều, bây giờ em thậm chí còn ít bị nghén nữa."

"Để em nói, để em nói." Bên cạnh, giọng của Lưu Trân vang lên, cô ta cầm lấy điện thoại, quan tâm nói: "Ham Hâm, mấy tháng đầu là khó chịu nhất nhưng qua tháng thứ ba sẽ tốt hơn nhiêu, nhớ đừng ăn linh tinh, miền Nam nóng hơn bên mình, nếu chịu không nổi thì về, liên trưởng Mạnh là đàn ông, tự anh ta cũng có thể lo được."

"Yên tâm đi chị dâu, bây giờ em thấy thực sự vẫn ổn, bây giờ em là hai người rồi, nếu không thoải mái, em nhất định sẽ về."

"Ừm ừm, nhớ thường xuyên gọi điện về nhé, Tiểu An An đến giờ vẫn chưa gặp được cô út, bọn chị đều đợi em về."

"Được."

Gác máy, Diệp Thiển Hâm vươn vai.

"Chị dâu, trưa nay có ở lại quân khu ăn cơm không."

Người ở phòng liên lạc quen biết Diệp Thiển Hâm, cười tươi đề nghị với Diệp Thiển Hâm: "Cũng thử món nấm xào đặc sản bên này."

"Không được không được.

"

Tiên Bân từ cửa đi vào nghe thấy: "Liên trưởng đã dặn dò rồi, bất kể nấm gì cũng không được ăn.

"Đảm bảo là nấm chín mà."

"Thế cũng không được."

"Chị dâu quyết định đi."

Diệp Thiển Hâm chớp chớp mắt, cô không có cảm giác gì đặc biệt với nấm, dù sao bây giờ an toàn là quan trọng, cô vẫn lắc đầu, cười nói: "Để hôm khác tôi qua nhé, sáng nay tôi thả Phúc Phúc ra ngoài cho nó chạy chơi, phải ve xem nó có về nhà không đã."

"Bây giờ Phúc Phúc ở bên chị a Mắt đồng chí ở phòng liên lạc sáng lên: "Ha ha, nuôi ở nhà thực sự tốt hơn, cho ăn là không cần nhốt nữa."

Diệp Thiển Hâm đỡ trán: "Nuôi rất dễ, tuy nói là tôi nuôi nhưng mấy hộ trong khu gia đình đều cùng nhau nuôi, có khi tôi dậy, bà bác hàng xóm đã dắt nó đi dạo về rồi, còn rất lanh nữa, hôm trước còn giúp tâng một bắt chuột."

"Ha ha ha, cái gan của nó, chỉ có thể bắt chuột thôi."

"Đủ dùng rồi đủ dùng rồi." Diệp Thiển Hâm cười tươi vẫy tay chào mọi người, lúc này mới về nhà.

Hom nay các anh gọi điện cho Ham Hâm à?”

Diệp Minh Ngọc tan sở về, trêu Tiểu An An một lúc: "Cũng không biết sau này con của em gái sẽ sinh ở đâu, nếu lại sinh ở huyện Dương Bình, thế nào em cũng phải đi một chuyến."