Trương Phương: "Anh có bị làm sao không, lúc đó có nhiều người như vậy, anh nói những lời đó, là coi thường nhân cách của Tiểu Diệp, hay là cố ý gây mâu thuẫn giữa hai vợ chồng họ?"
Liên trưởng Ngưu nhíu mày, vội vàng giải thích: "Sao anh lại có nhiều suy nghĩ lộn xộn như vậy chứ, anh đối với đồng chí Diệp chỉ có ngưỡng mộ, không có chút suy nghĩ nào khác, còn chuyện gây mâu thuẫn giữa hai vợ chồng họ thì càng không thể, chẳng lẽ anh là loại người thích hại người lợi mình sao?"
Nói càng nhiều, liên trưởng Ngưu càng sốt ruột: "Em nói linh tinh gì vậy, anh vốn chỉ muốn nói đùa, tạo không khí vui vẻ thôi mà, anh thấy là em nghĩ không bình thường.
Trương Phương còn tức giận hơn cả liên trưởng Ngưu, đập vào bàn một cái, trực tiếp đánh rơi cả cái chậu nhôm trên bàn.
Nhà tập thể cách âm không tốt, mặc dù đóng cửa sổ, không nghe rõ tiếng nhưng mọi người đều biết rõ, hôm nay nhà liên trưởng Ngưu chắc là cãi nhau rồi.
Trương Phương: "Anh nói đùa, anh tạo không khí vui vẻ, anh nói hay lắm, vậy sao anh lại lấy Tiểu Diệp ra để tạo không khí vui vẻ, sao anh không nói chính anh đi?"
Liên trưởng Ngưu: "Lúc đó không phải vừa nói đến Mạnh Ngôn sao, anh thuận miệng nói thôi.
"Mẹ kiếp." Trương Phương trợn mắt: "Nói anh không có não, anh đúng là không tiến bộ chút nào, chính anh vô ý không tôn trọng Tiểu Diệp, đến giờ vẫn không nhận ra, anh còn không có chút EQ nào, lúc đó có nhiều người như vậy, cho dù anh không có ý gì khác, người khác lại nghĩ thế nào, vợ của người ta, một cô gái tốt như vậy, là để anh dùng để nói đùa sao?"
Lời của Trương Phương cuối cùng cũng khiến liên trưởng Ngưu tỉnh ngộ đôi chút.
Hắn ngẩn người, cúi xuống nhặt cái chậu nhôm: "Đúng rồi, anh hơi không phân biệt được tình huống, lúc đó chỉ nghĩ là nói không đúng chỗ, bây giờ nghĩ lại, đúng là anh nói năng hồ đồ, không có chừng mực, càng không nghĩ đến cảm nhận của Tiểu Diệp.
"
"Còn cả cảm nhận của liên trưởng Mạnh nữa." Trương Phương tức giận bổ sung: "Vợ chồng người ta ân ái lắm, anh nói như thể giữa họ có hiêm khích vậy." "Đúng vậy.
"
Liên trưởng Ngưu cúi đầu: "Là lỗi của anh, vợ à, anh... Lát nữa anh sẽ đến tìm Mạnh Ngôn, xin lỗi anh ta nhưng lúc nãy về anh ta không thèm để ý đến anh, Mạnh Ngôn quen anh nhiêu năm như vậy, mặc dù bình thường nhìn tính tình cứng rắn nhưng rất ít khi tỏ thái độ với đồng chí."
"Đáng đời!"
Trương Phương hu lạnh hai tiếng, cuối cùng vẫn thở dài bất lực: "Thôi, lát nữa em đến nhà anh ta xem, mang chút đồ qua, nếu không được, em sẽ bắt anh đến đó chịu tội."
"Được! Không vấn đề! Anh đi tìm gậy ngay đây."
Trương Phương lại vỗ một cái: "Được rồi, đi lấy cái túi đựng bánh bao em hấp trưa nay, em đi ngay đây.
"Được"
Trương Phương xách bánh bao lên lầu.
Mạnh Ngôn mở cửa thấy Trương Phương, nhíu mày, giọng nhàn nhạt: "Nhà chỉ có mình tôi, ăn không hết nhiều thế này, chị dâu cứ mang về đi, để lâu bị hỏng thì phí."
"Đây là chút quà, lão Ngưu nhà tôi không biết ăn nói, vừa nãy tôi đã nghiêm khắc phê bình giáo dục anh ấy rồi, anh ấy cũng nhận ra lỗi của mình, đang ở nhà chờ đến đây chịu tội với anh."
Mạnh Ngôn vẫn không có phản ứng gì: "Thật sự không cần đâu."
Anh đứng ở cửa, cũng không có ý mời Trương Phương vào nhà: "Chị dâu, nếu không còn chuyện gì, tôi vào trước đây.
"
Trương Phương miễn cưỡng cười: "Mạnh Ngôn, tôi biết chuyện hôm nay khiến anh tức giận, cũng đúng là nên tức giận, lão Ngưu làm sai roi nhưng hai đứa quen nhau nhiều năm như vậy, không thể vì thế mà tình cảm nhạt nhẽo được, tôi nghĩ, đợi Tiểu Diệp về, có thể để lão Ngưu đích thân xin lỗi em ấy."