Thập Niên 70: Mối Tình Đầu Pháo Hôi Thức Tỉnh Rồi

Chương 279




Đợi một lúc, Diệp Xuân Yến tự mình lủi thui đi ra khỏi phòng họp.

Nhìn mọi người tụm năm tụm ba, Diệp Xuân Yến tự an ủi mình.

Không sao, dù sao mình cũng có người yêu.

Hôm nay là ngày cô ta hẹn với Nghiêm Vệ Đông, hắn ta sẽ đến tìm cô ta.

Dao gần đây hình như Nghiêm Vệ Đông đã tìm được công việc mới, không còn làm việc ở đại đội nữa nhưng rốt cuộc là công việc gì, qua điện thoại, Nghiêm Vệ Đông cũng không nói rõ với cô ta.

Diệp Xuân Yến nhìn thời gian, vội vã đi ra khỏi quân khu.

Bây giờ tuy đã sang xuân nhưng dù sao cũng mới là tháng ba, thời tiết vẫn rất lạnh.

Diệp Xuân Yến đứng ở ngã tư trước cổng quân khu, gió thổi khiến cô hắt hơi mấy cái, lại đợi thêm gần nửa tiếng, Nghiêm Vệ Đông mới chậm chạp đến muộn.

"Sao lâu thế?" Diệp Xuân Yến hơi phàn nàn hỏi.

Nghiêm Vệ Đông có chút không kiên nhẫn: "Thì chắc chắn là anh có việc chứ sao."

"Ồ”" Diệp Xuân Yến hơi buồn, hai người gần một tháng không gặp, vừa gặp mặt, Nghiêm Vệ Đông không nói nhớ cô ta, giọng điệu còn không kiên nhẫn như vậy.

9ehpe

Nhưng có lẽ Nghiêm Vệ Đông thực sự có việc, cô ta cũng phải hiểu cho hắn ta.

Diệp Xuân Yến: "Vệ Đông, anh có nhớ em không?”

Nghiêm Vệ Đông gật đầu qua loa, rồi vội vàng hỏi: "Tiền lương tháng này của em đã phát chưa, trả trước cho anh số tiền nợ trước đó đi."

Diệp Xuân Yến: "..."

"Sao thế? Không phải nói có tiền dư là trả sao, anh đang cân gấp, em đừng làm chậm trễ việc của anh."

Diệp Xuân Yến vội vàng nói: "Không phải đã nói là đợi em ổn định nhà cửa bên đó rồi sẽ trả tiền cho anh sao."

Nghiêm Vệ Đông: "Nhưng anh cần gấp."

Dừng lại một chút, thái độ của Nghiêm Vệ Đông tốt hơn một chút, giải thích: "Anh phát hiện ra một cơ hội kinh doanh, sau núi của chúng ta không phải đang khai thác mỏ sao, ai ngờ lại đào được không ít bình gốm gì đó, những thứ này ở địa phương nhìn thì không đáng giá nhưng bán ra ngoài thì giá tăng gấp đôi, nghe nói, còn có người nước ngoài chuyên thu mua những thứ này...

Diệp Xuân Yến trợn tròn mắt: "Không phải đã nói là những thứ đó phải đợi chính phủ cử người đến thu gom sao?”

Nghiêm Vệ Đông cười bí ẩn: "Đào được nhiều như vậy, thiếu mấy cái thì ai phát hiện ra, không ít người trong thôn đã nhặt về đựng đồ rồi, anh nhặt mấy cái thì sao, anh lấy tiền là để chuẩn bị thu mua từ những thôn dân đó, hơn nữa bây giờ vẫn còn ở sau núi, đã hai tháng rồi mà vẫn chưa có ai đến, anh thấy thiếu mấy chục cái cũng chẳng ai biết."

Diệp Xuân Yến vẫn rất không yên tâm: "Em thấy thôi bỏ đi, những thứ đó có thể là đồ cổ, sau này tra ra thì sao..."

"Không có sau nay Nghiêm Vệ Đông lạnh lùng nói: Em đừng có phá bĩnh được không, anh chuẩn bị làm ăn lớn, em cứ đưa tiền cho anh là được, đợi sau này kiếm được tiền, của anh chẳng phải cũng là của em sao."

Diệp Xuân Yến hơi ngượng ngùng nhưng cũng động lòng.

"Được rồi."

Nói rồi, Diệp Xuân Yến lấy tiền lương của mình ra.

Nghiêm Vệ Đông đếm đếm: "Sao chỉ có mười tám đồng vậy, còn nhiều không, đưa thêm cho anh một ít, coi như em đầu tư cho anh, sau này anh sẽ chia cổ tức cho em.

Diệp Xuân Yến lắc đầu: "Không còn nữa, em còn phải để lại một ít để chi tiêu."

"Được rồi, đợi tháng sau em được phát lương anh sẽ đến lấy, Xuân Yến, em yên tâm, lần này chúng ta nhất định sẽ phát tài!"