Thập Niên 70 Mẹ Kế Nuôi Dạy Đàn Con

Chương 46: Chương 46




“Cũng có thể lắm, tôi thấy là do người nhà của trung đoàn trưởng Cố còn trẻ quá, không biết quý trọng đồng tiền.



”“Cô gái trẻ này mua nhiều đồ như thế, tới lúc người trong nhà biết được chắc chắn sẽ mắng cô ấy hoang phí cho mà xem, không biết lúc đó cô ấy sẽ khóc thành cái dạng gì đây?”Lúc này bỗng dưng có một âm thanh vang lên, là tiếng va chạm khi đập chậu vào kệ.



Mọi người đều sửng sốt nhìn về phía phát ra âm thanh, cũng không tiếp tục bàn tán nữa.



Chỉ thấy chỗ đó có một người phụ nữ cao gầy mặc một cái áo màu xanh lam và quần tây đen, ngoại hình xinh đẹp.



Đang đứng trước quầy hàng bán đồ nhu yếu phẩm, tay cầm cái chậu gỗ hỏi nhân viên bán hàng: “Cái chậu này bán như thế nào vậy?”Sau đó trả tiền cho cái chậu rồi quay lưng bước đi, cô ghét nhất là loại người chỉ dám nói xấu sau lưng người khác này, càng nghĩ bước càng nhanh, cô muốn trốn khỏi đám người này càng nhanh càng tốt.



Nhưng mà đợi cô gái đó đi rồi, đám người lúc nãy lại bắt đầu xôn xao, tuy nhiên đối tượng trong miệng những người này đã thay đổi.



“Bà nói xem, cô gái này sao lại kiêu ngạo như vậy? Cô ấy có phải tiểu thư nhà tư bản không?”“Đúng rồi, cô ta nghĩ rằng bây giờ vẫn còn là xã hội cũ như trước kia sao? Gõ cái chậu mạnh như vậy, tôi thấy chắc chắn là cô ta cố ý đó.







”“Trung đoàn trưởng Trịnh cưới phải cô ấy đúng là xui xẻo mà.



”“Ai nói sai đâu, nghe nói là do cha mẹ cô ta ép buộc trung đoàn trưởng Trịnh phải lấy cô ta đó, chứ lúc trước không biết có bao nhiêu cô gái đang chờ kết hôn với trung đoàn trưởng Trịnh đâu.



”“Sao mà cô biết?”“Hừm, chồng tôi với trung đoàn trưởng Trịnh là đồng hương đó, chứ không thì sao mà tôi biết được?”Bên kia chị Trương giúp Giang Uyển mang đồ đạc về nhà cô trước rồi mới quay về, Giang Uyển vội vàng vào đưa đồ vào nhà, từ trong chậu lấy một gói bánh da heo với một gói kẹo thỏ trắng cầm sang nhà chị Trương, nhân tiện đón Đại Bảo, Nhị Bảo về.



Giang Uyển trực tiếp đưa kẹo cho hai anh em nhà họ Trương, cô không đưa cho chị Trương bởi vì cô biết chắc chắn chị ấy sẽ không nhận, thời buổi bây giờ kẹo cũng được tính là những món đồ xa xỉ.



Anh em nhà họ Trương hét lớn mừng rỡ, nhận lấy kẹo ăn, còn không quên chia cho Đại Bảo, Nhị Bảo.



Đại Bảo đang ăn kẹo, cậu bé ghen tị nhìn gói kẹo trong tay anh trai Trương, cậu nhìn sang hỏi Giang Uyển: “Mẹ… Mẹ Giang, ở nhà chúng ta có còn kẹo không ạ?”Giang Uyển mỉm cười vỗ vỗ đầu Đại Bảo: “Còn, còn có nhiều thứ khác nữa.



”Đại Bảo nghe cô nói xong phấn khích nhảy lên, Nhị Bảo cũng nhảy theo anh trai, sau đó không chờ Giang Uyển mà đã ào ào chạy về nhà như một cơn gió.





Vừa chạy vừa vui vẻ reo hò.



Giang Uyển gặp chị Trương nói cảm ơn xong mới quay về nhà.




Về tới nhà, Giang Uyển vào bếp sắp xếp lại rổ rau mà chị Trương cho lúc sáng, có cà chua, bắp cải và một vài quả trứng gà.



Nhìn miếng thịt lợn bên cạnh, Giang Uyển lập tức suy nghĩ ra những món thích hợp cho bữa trưa.




Cô sẽ nấu hai món, trứng gà xào cà chua và bắp cải xào thịt lợn, sau đó lại nấu một nồi cơm trắng.



Sắp xếp xong, cô quay lại phòng khách, thấy Đại Bảo và Nhị Bảo đang háo hức nhìn chằm chằm chậu đồ, nhưng không dám tự ý lấy ra xem.



Giang Uyển cảm thấy buồn cười, mấy đứa nhóc tuổi còn nhỏ, hiện tại vẫn chưa thân cận được với người mẹ kế là cô đây, cô cũng phải cẩn thận tiếp xúc, dần dần thân cận hơn.



Lúc nãy vội sang nhà chị Trương nên cô chỉ mới cất được mấy lọ tương, dấm vào trong bếp, những thứ khác vẫn còn để nguyên trong chậu gỗ.



.