Thập Niên 70 Mẹ Kế Nuôi Dạy Đàn Con

Chương 41: Chương 41




Anh đưa nó cho cô rồi cười nói: “Đây là tiền và phiếu mà anh đã tiết kiệm được, từ giờ sẽ giao cho em quản lí, tiền trong sổ tiết kiệm là tiền kiếm được khi anh làm việc ở thành phố Vọng Giang, tiền mặt là góp được sau khi đến đảo, lúc sáng anh đã lấy một ít để đi đặt đồ dùng trong nhà.



Đợi lát nữa em thấy còn cần thứ gì thì gọi chị Trương đi cùng đến hợp tác xã Cung Tiêu một chuyến.





Nếu ở trên đảo cảm thấy chán thì em có thể sắm thêm đồ đạc trong nhà, trong nhà còn thiếu nhiều đồ dùng lắm, thích mua cái gì thì mua, đừng sợ không đủ tiền.”Giang Uyển mở túi ra xem, có một xấp khoảng hai nghìn tiền mặt, còn có một chồng phiếu lớn, phiếu thịt, phiếu gạo, phiếu vải,… đủ các loại phiếu, số lượng cũng rất nhiều.“Nhiều như vậy sao? Nhìn không ra đó nha, Trung đoàn trưởng Cố, anh còn có điều gì giấu em nữa không?”Giang Uyển cầm được nhiều tiền và phiếu như vậy liền vui vẻ, cô nghĩ người đàn ông này có thể tiết kiệm được một hai nghìn là đã giỏi lắm rồi, không ngờ lại có nhiều như vậy, chừng này cũng có thể mua được nhà trong thành phố luôn rồi.Cố Trung Quốc gãi gãi đầu, như chợt nhớ ra điều gì, anh thở dài rồi nói: “Em có biết là anh còn có một căn nhà ở Nam Xuyên không?”“Cái gì? Sao anh không nói sớm?” Giang Uyển nghĩ là anh không còn chuyện gì đặc biệt để nói với cô nữa, không ngờ là anh vẫn còn một căn nhà.“Anh đã nói chuyện này với bố vợ mẹ vợ trước khi cưới rồi mà, em không biết à?”“Em làm sao mà biết được chứ, anh lại không nói với em, ai mà biết được anh chứ.”Đời trước Giang Uyển biết rằng đàn ông là một con người rất thích mua nhà, trong những năm đầu cô cũng đã mua không ít nhà ở Vọng Giang và Nam Xuyên, nhưng cô không ngờ răng người đàn ông này đã có thể mua nhà khi mới ba mươi tuổi, lại còn là nhà ở thành phố Nam Xuyên.“Bây giờ em biết vẫn chưa muộn, dù sao thì tiền và phiếu cũng giao cả cho em rồi.”Giang Uyển cố kìm nén để mình không cười lớn, nhưng khóe miệng cô vẫn cong lên không kiểm soát được: “Căn nhà đó anh mua lúc nào thế? Hiện tại ai đang ở vậy?”“Mua sau khi Tiêu Quế Hương qua đời không lâu, Quế Hương, ừm… cũng là mẹ ruột của ba đứa trẻ, vốn dĩ anh muốn mua nhà để Quế Hương sống cùng ba đứa con.




Quế Hương làm y tá ở thành phố Nam Xuyên.





Cô ấy khó sinh nên đã qua đời sau khi sinh Tam Bảo, nghĩ đi nghĩ lại thì anh vẫn mua nhà, muốn sau này cho mấy đứa nhỏ ở đó.




Lúc đầu anh muốn để gia đình anh cả sống ở đó trước, dù sao thì cũng chưa có ai ở, nhưng mà anh cả không chịu, cuối cùng thì đã giúp anh cho thuê căn nhà đó.




Bây giờ anh cũng không biết là ai ở, tiền thuê thì là anh cả thu giúp anh, lúc nào anh về thì anh ấy sẽ đưa lại cho anh.”Giang Uyển nghe tới ba từ Tiêu Quế Hương, nói không để ý thì là giả nhưng cô biết tình cảm của người đàn ông này với vợ cũ rất là bình thường, nếu không muốn nói là không tốt.Hơn nữa người đàn ông này cũng rất thành thật, cái gì cũng kể ra hết, cô không tức giận được, chỉ là có chút không vui: “Được rồi, em biết rồi.”Cố Trung Quốc nghe ra giọng điệu không mấy vui vẻ của cô gái nhỏ, tưởng là mình nói sai cái gì rồi, vội vàng hỏi: “Sao thế? Có phải anh nói cái gì không đúng rồi không?”“Không có gì.”“Anh thấy em không được vui cho lắm thì phải.”Giang Uyển khịt mũi, đem tiền và phiếu cất lại trong túi, không để ý đến anh..