“Vậy nếu muốn mua đồ thì phải làm sao? Em muốn mua thêm một ít đồ ăn.
”“Trên đảo có hợp tác xã của bên quân đội, trong đó đồ gì cũng có, có cả lương thực với thịt, nếu trong nhà không đủ thì em có thể ra đó xem, giá cả so với bên ngoài chắc cũng không chênh lệch nhiều đâu, có điều không có nhiều đồ như ở thành phố nên nếu em muốn mua gì mà trên đảo không có thì phải ngồi tàu đi thành phố Vọng Giang mua.
"Nghĩ đến cảnh khó chịu khi ngồi tàu, Giang Uyển quyết định ngày mai sẽ đi hợp tác xã mua đồ, cố gắng mua đủ hoặc có thể đi cửa tiệm mua chứ cô không muốn khổ sở ngồi tàu nữa đâu.
“Anh nộp đơn xin kết hôn chưa?”“Chưa, anh chưa đi.
” Cố Trung Quốc hơi do dự, thật ra anh muốn chờ mấy tháng nữa, nếu cô gái nhỏ không chịu nổi cực khổ muốn bỏ đi thì anh cũng không làm chậm trễ cô, nhưng cô gái nhỏ khiến anh không thể chống lại, giờ anh không biết phải làm sao.
Giang Uyển ném khăn lông lên trên giường, lớn tiếng với người đàn ông: “Cố Trung Quốc, bây giờ anh muốn gì? Em với anh đã làm tiệc rồi, cũng lên tới trên đảo rồi, mà ngay cả đơn xin kết hôn anh cũng không muốn nộp sao? Muốn em không danh không phận ở cùng anh hay sao?”“Không có, anh không có ý như vậy…” Cố Trung Quốc đau đầu, không nói lại cô gái nhỏ nhưng anh thật sự cũng không có ý như vậy.
“Vậy anh muốn sao? Em thấy anh không hề quan tâm tới em, viết đơn xin kết hôn thôi cũng không thèm viết, nếu để người khác biết đơn xin kết hôn anh còn chưa nộp mà em đã theo anh về rồi, thì em còn mặt mũi nào đi ra ngoài nữa hả?”“Không, anh chỉ nghĩ… Thôi, kệ đi, đồng chí Giang Uyển, anh hỏi em, em có thực sự chắc chắn muốn cùng anh sống trên đảo này không?”“Em cũng đã đến đây rồi, sao lại không muốn chứ hả? Anh có ý gì? Có phải cảm thấy em không chịu khổ được phải không?”Giang Uyển trừng mắt nhìn người đàn ông, bất mãn nói: “Tổ tiên em từ bao đời nay qua các thế hệ đều là nông dân, ngay cả làm ruộng em cũng biết, huống hồ trên đảo thì không cần phải suốt ngày làm ruộng, sao em lại không chịu được chứ?”Cố Trung Quốc bất đắc dĩ cười, anh nói một câu, cô gái nhỏ đáp lại anh mười câu : “Tiểu Uyển, nếu chúng ta đi đăng ký giấy kết hôn, vậy cuộc hôn nhân này sẽ khó rời bỏ nhau, anh muốn em nghĩ kỹ chuyện đi đăng ký.
”“Sao anh phiền quá vậy? Ý của anh là muốn tốt cho em sao? Anh không biết bản thân em muốn cái gì à mà còn bắt em phải suy nghĩ kỹ? Có phải anh không muốn cưới em đúng không?” Giang Uyển nói xong hai mắt đỏ ửng như sắp khóc.
Cô biết anh muốn tốt cho cô, muốn cô nghĩ kỹ rồi mới quyết định, chuyện gì cô cũng biết nhưng cô vẫn thấy tủi thân, từ khi trọng sinh đến bây giờ, bất cứ khi nào cô cũng nghĩ đến người đàn ông này, còn anh thì lúc nào cũng phất cờ ra hiệu cho cô bước lùi về sau.
Cố Trung Quốc nhìn đôi mắt ướt lệ của cô gái nhỏ, càng luống cuống không biết phải làm gì, đành duỗi tay nhẹ nhàng ôm lấy cô: “Tiểu Uyển đừng khóc, là anh không tốt, ngày mai anh sẽ đi nộp đơn xin kết hôn, anh thật sự rất thích em.
”Giang Uyển vừa nghe vừa sụt sịt, khi anh nói anh thích cô, cô cũng bớt tủi thân hơn một chút, đời trước bình thường người đàn ông này cũng không nói yêu nói thương gì với cô mà chỉ nói thích thôi, nhưng cô biết đây là cách bày tỏ tình yêu của anh.
“Vậy khi nào chúng mình đi đăng ký kết hôn?” Giọng của Giang Uyển vẫn còn có hơi nức nở nhưng tâm trạng của cô đã tốt hơn nhiều.
“Tầm một tháng sau, nộp đơn xin xong còn phải điều tra lý lịch rồi mới được duyệt kết hôn.
”.