Thập Niên 70 Mẹ Kế Nuôi Dạy Đàn Con

Chương 30: Chương 30




Lúc đến bến tàu đã là 3 giờ chiều, dân cư xung quanh thưa thớt, chỉ có một tiệm cơm Quốc Doanh kiêm khách sạn.



Giang Uyển lấy quần áo trong túi ra tròng lên cho tụi nhỏ, bờ sông quá lạnh, gió thổi qua một cái mà mặt lạnh cứng cả rồi.



Sảnh chờ tàu so với sảnh chờ xe lửa thì nhỏ hơn nhiều, chỉ lớn khoảng tầm bến xe, Cố Trung Quốc tìm ba chỗ cho cả nhà ngồi.



Sau khi ngồi xuống Giang Uyển cuối cùng cũng thấy ấm áp hơn, người đàn ông đi mua phiếu một mình, người mua phiếu ít nên rất nhanh anh đã trở lại.



Phiếu là lúc 4 giờ chiều, vốn dĩ Giang Uyển còn đang cảm thấy vui vẻ vì chờ một lát là có thể lên tàu rồi, ai ngờ kết quả 3 giờ 40 phút bên ngoài đổ con mưa nhỏ.



Trong phòng chờ tàu ai ai cũng đều sầu não, tiếng thảo luận như muốn lật nóc sảnh chờ, ai cũng nói chắc hôm nay không đi được.



“Trời mưa tàu có chạy được không?” Giang Uyển lo lắng hỏi người đàn ông.



“Không chạy được, phải đợi trời tạnh, nếu không may giữa đường mưa lớn tàu sẽ bị lật.





” Cố Trung Quốc cau mày nhìn thời tiết bên ngoài, có khi mưa này sẽ còn kéo đến cả ngày mai.




Mưa ở thành phố Vọng Giang chính là như vậy, nói đến là đến không cho người ta chuẩn bị gì cả.



Mưa càng lúc càng lớn, 4 giờ chiều tới rồi mà tàu không chạy được, sảnh đợi tàu treo thông báo tàu lùi một ngày.



Cố Trung Quốc dứt khoát dẫn cả nhà đi qua khách sạn nhỏ.



Anh đã từng nghe cấp dưới nói qua, bến tàu một ngày chỉ có hai ca, một ca sáng một ca chiều, nếu dời thời gian lại thì cùng ngày sẽ không còn tàu nào nữa, cho nên anh không muốn lãng phí thời gian ở sảnh chờ.



Giang Uyển nhìn mưa bên ngoài thấy có hơi lo lắng, sợ ngày mai lại tiếp tục mưa như vầy thì khổ rồi.



Nhưng Đại Bảo cùng với Nhị Bảo nhìn thấy mưa thì rất vui vẻ, muốn chạy ngay ra ngoài đạp vũng nước nhưng lại bị Cố Trung Quốc một tay xách về.





Hai đứa nhỏ sau khi bị xách về cảm thấy khó chịu nhìn vũng nước bên ngoài, ủ rủ cởi áo lên giường ngồi.



Kết quả một lát sau, hai đứa trẻ đã ngủ say giống như heo con, nằm im thin thít, Giang Uyển đặt Tam Bảo đang ngủ xuống nằm cùng hai anh.




Đã gần 6 giờ chiều, Cố Trung Quốc mượn điện thoại của khách sạn gọi cho đơn vị nói gặp trời mưa to muốn xin lùi lại một ngày về, sợ lính gác Tiểu Lý vẫn đứng ở bến tàu trên đảo đợi nên anh nhờ chỉ huy sư đoàn cử người gọi hắn về.



Kêu ba đứa trẻ dậy ăn cơm, sau khi cơm nước xong, Giang Uyển đem tã của Tam Bảo giặt sạch rồi phơi lên.



Đêm đã khuya, sau hai ngày ngồi trên xe lửa, cuối cùng Giang Uyển cũng được tắm rửa trong khách sạn, cô kêu Cố Trung Quốc mang theo Đại Bảo, Nhị Bảo đi tắm rửa, còn cô tắm cho Tam Bảo.



Tam Bảo cả ngày đều hớn hở vui vẻ, trừ lúc đói là sẽ khóc, ngoài ra chưa thấy khi nào là cô bé không vui cả.



Khi Giang Uyển tắm cho cô bé, cô bé còn suýt chút nữa lấy khăn tắm bỏ vào trong miệng ăn.



Còn khi Cố Trung Quốc tắm cho hai đứa nhỏ, lại là một trận gà bay chó sủa, Đại Bảo muốn tự tắm, cuối cùng lại thành tắm như không tắm, lúc Nhị Bảo tắm thì cái gì cũng vặn ra lung tung, còn suýt nữa ngã chổng mông lên trời.



Sau khi tắm xong, Giang Uyển lấy bàn chải đánh răng với kem đánh răng ra, vắt khăn lông lên giá treo đồ, cô nói với người đàn ông đang nghiêm túc ra lệnh cho Đại Bảo, Nhị Bảo đi ngủ: “Sáng mai nhớ đưa cho bọn nhỏ đánh răng, trên xe lửa không tiện nên em không lấy ra nhưng bây giờ đang ở khách sạn, nhớ ngày nào cũng phải đưa cho bọn nhỏ đánh nếu không sau này bị sâu răng thì khó trị lắm.



”.