Những đứa trẻ vây quanh Giang Uyển đùa giỡn, thỉnh thoảng chúng lấy một ít kẹo cưới trên giường để ăn.
Giang Uyển cũng cảm thấy rất vui vẻ nên lấy cho mỗi đứa một viên kẹo.
Hai cô con gái lớn của Cố Kiến Thiết năm nay đã mười hai tuổi, là độ tuổi rất hiểu chuyện, bọn chúng ngồi ở một bên xấu hổ không dám lấy nhưng Giang Uyển vẫn cứng rắn nhét vào tay của chúng.
Ngược lại Cố Hướng Bắc hôm nay rất khác thường, trước đây cậu bé luôn miệng kêu chị gái chị gái, vậy mà bây giờ lại có vẻ mặt không vui khiến cho Giang Uyển đặc biệt chú ý: "Đại Bảo, sao con lại không vui thế?""Con không có không vui.
""Cái miệng này của con dẩu đến nỗi có thể treo một cái bình dầu luôn rồi đấy, vậy mà còn nói không có không vui sao? Chuyện gì làm con không vui vậy? Con nói một chút để dì Giang giải quyết cho.
""Dì, sau này dì trở thành mẹ kế của bọn con rồi thì có đánh tụi con hay không? Sẽ không cho chúng con ăn à? Cha ruột của con có phải cũng sẽ trở thành cha dượng hay không?""Ai đã nói bậy trước mặt con vậy hả? Con đừng có tin bọn họ, dì không chỉ sẽ không đánh các con mà còn có thể làm đồ ăn ngon cho các con, quần áo giày dép cũng được chuẩn bị tốt, cha ruột của con cũng sẽ không biến thành cha dượng, bắt đầu từ hôm nay, dì và cha của con sẽ chính thức trở thành cha mẹ ruột của ba đứa.
"Giang Uyển kiên nhẫn giảng dạy đạo lý cho Đại Bảo nghe.
Đại Bảo gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu nhưng cậu bé lại không nói thêm gì cả, Giang Uyển nhìn miệng cậu bé không còn bĩu môi nữa thì cũng không nói thêm gì cả.
Cô nhìn Tam Bảo ngồi ở một bên đang bò qua, nhịn không được mà ôm cô bé vào trong ngực, giờ phút này cô cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Đời này, cô và anh không chỉ gặp được nhau sớm hơn mà còn nhanh chóng được gả cho anh, mặc dù anh ấy khi còn trẻ không có săn sóc cô như kiếp trước nhưng Giang Uyển tin tưởng mình có biện pháp khiến anh từng bước một để trở thành như vậy, hoặc thậm chí còn tốt hơn.
Vào buổi trưa, bữa tiệc chính thức được bắt đầu.
Họ hàng và khách khứa nhà họ Giang nhìn mười cái chén đĩa trên bàn, trong đó có vài cái đều có thịt, đột nhiên cảm thấy mấy xu tiền quà mà họ định lấy ra khỏi tay cũng không đủ.
Ngày thường những bữa tiệc trong thôn tổ chức nhiều nhất cũng là sáu đến bảy chén thức ăn và một hoặc hai chén trong số đó có thịt.
Vì vậy tặng vài xu làm quà quả thật cũng là hợp lý.
Dương Quế Hoa cũng biết họ hàng và khách nhà mình đều là người trong thôn, bọn họ cũng không phải giàu có gì.
Lần này tuy bà tổ chức tiệc rượu cưới nhưng bà cũng không muốn thu nhiều tiền lễ vật, bà không muốn dựa vào cái này để "đầu cơ trục lợi(*)”, mà chỉ muốn cho con gái gả đi được nở mặt hơn thôi.
[Chú thích: (*) "Đầu cơ trục lợi": Về mặt khái niệm, theo Từ điển tiếng Việt của Viện Ngôn ngữ học, đầu cơ trục lợi là "lợi dụng cơ hội để kiếm lợi riêng một cách không chính đáng".
Bộ luật Hình sự 2015, sửa đổi, bổ sung năm 2017 cũng có quy định về tội đầu cơ.
]Vì thế bà đứng ở trong sân lớn tiếng nói: "Hôm nay đồ ăn có mấy món như vậy nhưng tiền lễ ngày xưa mọi người cho như thế nào thì hôm nay liền cho như thế ấy, mọi người không cần phải suy nghĩ nhiều, cứ việc yên tâm mà ăn.
"Dương Quế Hoa vừa nói xong, tất cả khách khứa nhất thời đều cảm thấy thoải mái hơn, nhưng đều quyết định sau khi ăn xong tiệc rượu sẽ tự động ở lại giúp đỡ gia đình họ Giang dọn dẹp.
Khoảnh khắc Giang Uyển bước ra khỏi phòng, có rất nhiều ánh mắt đều dõi theo cô ấy.
.