Hàn Thành nhíu mày, gương mặt anh tuấn trông có vẻ rất bất mãn, ngay cả cổ họng cũng viết chữ bất mãn: “Lời như vậy đừng nói lại nói, em đã đi theo tôi thì không thể hối hận.”
Tô Tiếu Tiếu “phụt” một tiếng bật cười: “Nói đùa với anh thôi, nghiêm túc như vậy làm gì, đi nào, chúng ta đi mua những thứ cần cho kết hôn trước, bằng không ngày mai lại không kịp.”
Hai người rời khỏi cục bưu chính đi tới trung tâm thương mại quốc doanh.
Lúc này những đồ dùng trong đám cưới như áo cưới màu đỏ, chăn bông đỏ, chậu rửa mặt, tủ… đều là hàng cung cấp đặc biệt cần có giấy chứng nhận kết hôn mới có thể mua.
Hàn Thành vì kết hôn cũng chuẩn bị vô cùng chu toàn, túi của anh giống như túi thần kỳ của Doraemon có móc bao nhiêu cũng không hết, đoán chừng mang hết toàn bộ tiền và phiếu chứng theo, để lấy cô anh cũng xem như đã đào hết của nải trong nhà.
Không thể không nói đàn ông của thời đại này thật sự chân thành.
“Anh đã đưa tiền cho cha mẹ em rồi mà vẫn còn tiền sao?” Tô Tiếu Tiếu hỏi.
“Vẫn còn, sính lễ đưa cho cha mẹ em là tiền thưởng khi lập công lần trước, tiền lương của anh đều đang gửi trong sổ tiết kiệm, ngoại trừ gửi chi phí cố định mỗi tháng cho con ra thì không động vào bao nhiêu, trong tay anh vẫn còn hơn một trăm đồng tiền mặt, không đủ thì lấy trong sổ tiết kiệm, phiếu lương phiếu vải và phiếu bốn mặt hàng lớn đều có, em muốn mua gì thì cứ việc mua.”
Hàn Thành nói xong, trực tiếp đưa sổ tiết kiệm của mình cho Tô Tiếu Tiếu: “Những thứ này sau này đều do em quản lý, để lại tiền sau này dùng cho con đi học còn những cái khác em muốn chi tiêu thế nào đều được, đồng chí Tô, tôi nhắc nhở em thêm một lần nữa, một khi đi theo tôi rồi không thể hối hận, tôi sẽ cố hết sức đối xử tốt với em, trung thành với em như với tổ chức, sẽ không phụ lòng em.”
Nói một cách nghiêm khắc thì Tô Tiếu Tiếu của kiếp trước không thể tính là một người theo chủ nghĩa không kết hôn, chỉ là cô vẫn chưa gặp được người chồng hợp với mình mà thôi, trong từ điểm sau năm chín mươi không có hai chữ chiều theo, huống chi bản thân cô ngoại trừ thiếu yêu ra thì cũng chẳng thiếu gì, nếu ngay cả như vậy cũng không thể cho cô một trăm phần trăm vậy hôn nhân không có giá trị gì đối với cô, cho nên cô mới độc thân đến gần ba mươi.
Tô Tiếu Tiếu thừa nhận một khắc này cô đã bị Hàn Thành làm cho cảm động.
Một người đàn ông vừa mới quen chưa đến một ngày nhưng tất cả mọi thứ của anh đều có thể cho cô hết mà không giữ lại gì cả.
“Đồng chí Hàn Thành, đồng chí Tô Tiếu Tiếu hy vọng anh mãi mãi nhớ lời ngày hôm nay đã nói, nói được làm được, em cũng sẽ tốt với anh và các con hết khả năng của em.”
Người từng trải đều nói hôn nhân giống như một hộp mù, nghìn người nghìn mặt, trước khi bạn mở nó ra mãi mãi không biết bên trong là thứ gì.
Kiếp này Tô Tiếu Tiếu quyết định dũng cảm một lần, cố gắng biến cuộc sống hôn nhân của mình thành hình dáng mà mình muốn.
“Đồng chí Tô Tiếu Tiếu, anh dùng bộ quân trang trên người mình đảm bảo với em, nói được làm được.” Hàn Thành đáp.
…
Có chứng nhận kết hôn do đại đội sản xuất cấp nên rất nhiều thứ đều có thể mua, trong sổ tiết kiệm của Hàn Thành có mấy số không nhưng cô không biết trẻ con đi học cần bao nhiêu tiền, sau này còn phải lên đại học nữa bởi vậy vẫn nên theo tiêu chí có thể tiết kiệm thì tiết kiệm.
Trong tay mẹ cô còn có bộ đồ đỏ đã cất mấy năm, loại quần áo màu đỏ này cùng lắm cô chỉ mặc một lần khi kết hôn, nghĩ đến hôm kết hôn sẽ mặc bộ đó nên không cần mua quần áo nữa, Hàn Thành chắc chắn sẽ mặc quân trang nên cũng không cần mua.
Những vật phẩm sinh hoạt khác mang theo trên đường không tiện, đợi đến bản địa rồi lại mua sau.
Phiếu vải cũng không nhiều cũng chỉ đủ mua hai bộ đồ cho người lớn, ngược lại quần áo trẻ con có thể mua vài bộ, Tiểu Bảo lớn như vậy nhưng cũng chưa từng có quần áo mới, hoặc là mặc áo của người lớn sửa lại hoặc là mặc đồ cũ của Đại Bảo, cô muốn mua cho Tiểu Bảo một bộ.
Cô giải thích ở chỗ Lý Ngọc Phụng đã có đồ đỏ mặc cho hôm kết hôn xong mới hỏi Hàn Thành: “Em có thể dùng những phiếu vải này mua cho Tiểu Bảo một cái áo được không? Thằng bé lớn như vậy nhưng vẫn chưa từng được mặc quần áo mới.”
Hàn Thành thầm nghĩ người cô này thật sự tốt với cháu quá, khi nghĩ đến bộ quần áo nát tươm trên người con trai mình, màu mắt lại u ám hơn một chút, ngược lại anh không nói gì mà chỉ gật đầu: “Cho em chính là của em, tùy em chi tiêu thế nào.”