Thập Niên 70: Mật Nha

Chương 40: Chương 40




Bà Tô cứ một mực cho rằng sinh ra con trai mới là quý trọng, như vậy mới được người ta kính nể mặc cho cô nói gì cũng không chịu nghe.Hiện tại thì tốt rồi, giờ thì bà ấy cũng biết rõ tính cách của mẹ chồng cô rồi.



Mẹ chồng cô cơ bản là không cần thêm cháu trai làm gì, chỉ có đứa cháu gái kia là nhất thôi.Nghĩ như vậy Tô Xảo Hồng vừa đúng lúc gặp được chị ba Phùng Cúc Hoa bưng lại một chén đường đỏ trứng gà hướng sát vách đi qua làm cô cảm thấy vô cùng đau lòng.Đường đỏ trứng gà với dầu chiên vung tử đó nha, cô trước kia cũng có uống qua rồi, quả thật vô cùng ngon, ngon đến nỗi sau khi cô uống qua thì tối ngủ còn nằm mơ cực kì đẹp nữa.Nhưng mà kể từ khi có Nha Cẩu, cho dù bị mất sữa cô cũng chưa từng được uống lại! Bây giờ nhìn thấy Đồng Vận được uống, làm cô nhớ lại mùi vị đó, nghĩ đến thôi là muốn chảy nước miếng rồi.





Nhưng mà như vậy cũng không thể để người thấy được chỉ có thể thèm len lén thôi!Tuy nói cô hiện tại không được uống, thế nhưng để cho Nha Cẩu nhà cô ăn thì tốt biết bao nhiêu, coi như Nha Cẩu còn nhỏ không thể ăn được đi, thì còn có thể cho Trư Mao ăn không phải cũng tốt đấy sao?Trư Mao mặc dù hai tuổi đã ăn cơm được rồi nhưng dù sao cũng là bé trai, mà bé trai thì ăn nhiều thêm một chút để thân thể phát triển thêm cũng tốt mà! Sao mà cứ phải để cái cô Đồng Vận gầy đó ăn hết vậy?Cô ta cũng hết tháng ở cữ rồi, dựa vào cái gì mà vẫn cứ được ăn mãi thế, nếu cho là để có sữa, nhưng năm đó cô có Nha Cẩu bị hết sữa là do Nha Cẩu quá tham ăn thôi.Còn bây giờ chỉ là một đứa con gái thì làm sao so được với sức ăn của Nha Cẩu trước kia, có thể giảm bớt lượng đồ ăn bên đó được mà, dù sao cái đó cũng là đồ bổ quý giá!Cũng thật là tức giận, đến mẹ cô qua đây làm ầm ĩ một hôm cuối cùng đổi lại cũng chỉ giúp cô ta có thêm đồ ăn nhiều hơn thôi!Tô Xảo Hồng trong phòng cắn răng nghiến lợi thật sự là tức không nhịn nổi, nhịn không được đánh vào đầu giường mấy cái.



Ai biết đánh mấy cái này lại làm cho Nha Cẩu đang ngủ thức giấc, cậu bé bị làm cho giật mình không biết chuyện gì nên oa một cái khóc to.Tô Xảo Hồng thấy vậy cũng quay qua dỗ con trai, cô dỗ tới dỗ lui tự nhiên lại nhớ tới cảnh Phùng Cúc Hoa đem đồ ăn qua cho Đồng Vận, rồi còn giúp cô ấy chăm con liền cảm thấy vô cùng tủi thân, nước mắt tự nhiên rớt xuống như mưa.Sao lại không có ai giúp đỡ cô chứ? Bé con nhà cô cũng mới có tám tháng tuổi, so với con bé kia cũng hơn có mấy ngày thôi, sao lại không qua giúp đỡ cô, cũng không thấy ai đau lòng cho cô!Nhưng mà cô cũng không có nghĩ đến con trai của Phùng Cúc Hoa cũng mới có một tuổi hai tháng, so với con trai của cô lớn hơn có bốn tháng, không phải cô ấy cũng chăm sóc rất tốt sao?Nên nhà ai mà chả vậy, cô không so với đứa trẻ một tuổi hai tháng lại so với đứa trẻ nhỏ hơn, vậy thì làm sao mà nói được ai tủi thân hơn ai cơ chứ.Bên này Tô Xảo Hồng đang khóc lóc tủi thân thì Cố Kiến Đảng cau mày đi tới: "Rốt cuộc em đã nói gì với mẹ của em mà lại để bà ấy chạy qua tới bên đây mắng mẹ của anh như vậy?”"Không phải anh không biết tính tình của mẹ em, người nhà tìm tới cửa không lẽ bà ấy không được khó chịu sao?” Tô Xảo Hồng lau nước mắt ngẩng mặt nói."Em cũng biết, cha anh qua đời, để lại mẹ anh một mình nuôi năm anh em của anh đã không dễ dàng gì rồi, bây giờ khó khăn lắm mới tốt lên được một chút.





Mà mấy người anh em bọn anh cũng kết hôn có con cả rồi, bà ấy cũng nên được hưởng phúc một chút.



Kết quả em làm dâu mà lại để cho bà cảm thấy khó chịu, rốt cuộc là em có chuyện gì sao không nói với anh mà phải chạy về nhà mẹ đẻ mà nói chứ?”.