Không hiểu sao lại có chút hoài niệm anh khi còn nhỏ, dáng vẻ ngoan ngoãn đâu "đáng ghét" như hiện giờ.
"Vẫn là khi nhỏ đáng yêu hơn, lớn lên không đáng yêu chút nào."
Lục Thanh Nghiên nhỏ giọng nói thầm, cho rằng Chu Cảnh Diên không nghe thấy được.
"Cho nên, em vẫn thích anh."
Chu Cảnh Diên bất ngờ xoay người, Lục Thanh Nghiên chuẩn bị tiễn anh không chú ý nên va trúng ngực anh.
Cái trán đau tới mức nước mắt của cô tràn ra.
"Ai thích anh, nói linh tỉnh!"
Giống y như con mèo nhỏ xù lông, Lục Thanh Nghiên suýt nửa nhảy bật lên phản bác.
Người này nghe hiểu kiểu gì thế?
Rõ ràng là cô nói khi còn nhỏ đáng yêu, sao bị anh nghe thành thích như vậy?
"Anh biết em thích anh."
Lục Thanh Nghiên cảm thấy tim mệt, căm tức nhìn Chu Cảnh Diên.
Anh cười lộ hàm răng giống như gió xuân kéo dài, khiến trong lòng cô cũng có chút gợn sóng.
"Anh đi đây."
Tay anh không nhịn được vuốt mái tóc đen mềm mại của cô, động tác nhẹ nhàng.
Cả người Lục Thanh Nghiên chấn động, ngẩng đầu ngơ ngác nhìn Chu Cảnh Diên.
Vậy mà anh...
"Thanh Nghiên, em có ở nhà không?"
Bên ngoài cửa sân truyền tới tiếng gõ cửa dồn dập.
Lục Thanh Nghiên thu hồi cảm giác ái muội kỳ lạ trong lòng.
"Không xong, có người tới."
Lục Thanh Nghiên giữ chặt Chu Cảnh Diên đứng ở trong sân. "Anh ở bên trong trước đi, đừng lên tiếng."
Đẩy Chu Cảnh Diên vào phòng, sau khi khóa cửa lại thì Lục Thanh Nghiên mới đi ra ngoài.
Trong phòng, Chu Cảnh Diên nhìn quanh bốn phía, biểu cảm chậm rãi trở nên tối tăm hơn.
Trong hơi thở đều là mùi hương thuộc về cô, căn phòng nho nhỏ được cô bố trí vô cùng ấm áp.
Đầu giường có mấy đóa hoa hồng, tươi đẹp nở rộ.
Mấy chậu cây xanh nhỏ làm tăng thêm không ít sắc thái cho cả căn phòng.
Lục Thanh Nghiên mở cửa sân ra.
Trong bóng đêm, vẻ mặt La Tiểu Phương lo lắng hoảng loạn, cơ thể gầy yếu đứng bên ngoài sân.
Tay cô ấy còn ôm một đứa bé gái gầy yếu ít tuổi.
"Thanh Nghiên, em khám cho Tiểu Khê nhà chị với."
"Đứa bé làm sao vậy ạ?"
Lục Thanh Nghiên bảo La Tiểu Phương mau tiến vào, dẫn theo La Tiểu Phương đi vào nhà chính.
La Tiểu Phương ôm con gái Tiểu Khê ngồi xuống.
"Đứa bé phát sốt, vừa rồi còn co giật."
Vẻ mặt Lục Thanh Nghiên nghiêm túc, kiểm tra cho Tiểu Khê.
Đứa bé bị viêm amidan khiến cho sốt cao, sau khi sốt cao lại ngất lịm đi.
"Đây là thuốc hạ sốt và thuốc chống viêm, chị nhanh cho đứa bé uống trước đi."
Đứa bé bị sốt rất nghiêm trọng, gương mặt nhỏ đỏ bừng gần như không có ý thức gì.
Lục Thanh Nghiên rót một cốc nước trong bình nước ấm ra, đưa cho La Tiểu Phương.
Cô ấy vội nhận lấy, thật cẩn thận đút cho Tiểu Khê trong lòng.
Tiểu Khê khoảng chừng 4 tuổi, an tĩnh ngây ngốc ở trong lòng La Tiểu Phương, chậm rãi uống thuốc.
"Chị đợi ở đây thêm một lát, đợi con bé hạ sốt xong hãy về."
Lục Thanh Nghiên còn cần quan sát tình hình của Tiểu Khê, mới quyết "Được!"
Đứa bé uống thuốc, La Tiểu Phương thở phào nhẹ nhõm một hơi, ôm chặt con gái ngồi trên ghế.
"Uống nước di."
Lại rót một cốc nước đặt trước mặt La Tiểu Phương, Lục Thanh Nghiên ngồi đối diện La Tiểu Phương.
"Thực sự ngại quá, lúc này còn tới làm phiền em."
Vẻ mặt La Tiểu Phương áy náy, lấy một cái hộp cũ nát ra đặt lên trên bàn.
"Chị biết hiện giờ thứ này không đáng giá tiền, trong nhà không có tiền thuốc trả cho em, em xem thứ này có thể trừ phí thuốc hôm nay hay không?"
La Tiểu Phương càng nói, giọng nói càng nhỏ.
"Đây là bà ngoại chị để lại cho mẹ chị, chị cũng không có biện pháp mới..."
Lục Thanh Nghiên nhận lấy hộp cũ La Tiểu Phương đẩy tới, mở ra xem.
Một chiếc vòng tay nằm bên trong hộp.
Màu sắc của chiếc vòng tay không đều, nhưng sau này cũng giá trị trên vạn.
"Thứ này em giữ trước, sau này chị có tiền thì đến lấy về đi."
Lục Thanh Nghiên đóng hộp cũ lại, đứng dậy đi tới phòng bếp.
Rất nhanh cầm hai túi trở về.
"Đây là tiền dư lại, em lại đổi thêm ít lương thực cho chị."
Lục Thanh Nghiên lấy 10 tệ ra đưa cho La Tiểu Phương, lại đặt hai cái túi trước mặt cô ấy.
Trong đó có một túi đựng gạo thứ đẳng cô mua lúc trước khi lần đầu tiên tới chợ đen.
Ăn một bữa với Bảo Nhi, còn dư lại hơn 2 cân.
Một túi khác đựng hạt cao lương, không phải rất nhiều nhưng cũng khoảng hai cân rưỡi.
Mấy thứ này không nhiều lắm, nhưng lại vô cùng quý trọng đối với La Tiểu Phương.
"Chuyện này... Thứ này..." Lục Thanh Nghiên không có giá trị nhiều tiền như thế.