Trong phòng bếp, Lục Thanh Nghiên múc hai bát cháo gạo kê.
Tối nay cô không xào rau, vốn chuẩn bị lấy đồ ăn nấu chín từ trong không gian ra.
Hiện giờ trong nhà có thêm một người.
Suy nghĩ mười mấy giây, Lục Thanh Nghiên vẫn quyết định lấy đồ ăn trong không gian ra.
Anh biết không ít bí mật của cô.
Cô dám cam đoan, cho dù bây giờ cô lấy ra càng nhiều món đồ không liên quan tới niên đại này, anh cũng không nhíu mày.
Haizz, ai bảo lúc trước cô cho rằng đó là giấc mơ.
Kết quả cảnh trong mơ biến thành hiện thực, hiện giờ muốn che giấu đã muộn.
Dứt khoát mặc kệ vậy.
Lục Thanh Nghiên lấy một đĩa tương thịt bò, một đĩa vịt quay, bốn cái màn thầu trong không gian ra.
Mới bưng tương thịt bò và vịt quay, xoay người lại.
Ở cửa phòng bếp, không biết Chu Cảnh Diên đứng đó từ lúc nào, an tĩnh nhìn cô.
"Anh tới đây từ lúc nào? Cũng không nói lời nào, muốn dọa người ta sao?"
Trong lòng Lục Thanh Nghiên thấp thỏm.
Đĩa trong tay suýt nữa rơi xuống đất.
Chu Cảnh Diên bước nhanh tới, nhận lấy hai đĩa đồ ăn trong tay Lục Thanh Nghiên.
Ánh mắt anh nhìn thấy đồ ăn trong đĩa xong, lại rời mắt nhìn Lục Thanh Nghiên lần nữa.
"Anh đừng nhìn tôi như vậy."
Lục Thanh Nghiên không được tự nhiên lảng tránh ánh mắt của Chu Cảnh Diên.
"Không phải là anh biết tôi hơi khác biệt sao, có thể lấy ra mấy thứ này rất bình thường."
"Anh biết." Giọng nói của Chu Cảnh Diên hơi âm u, biểu cảm không có bất cứ thay đổi gì.
"Đừng để những người khác biết."
Cô khác biệt như thế, sao anh có thể không rõ!
Cho nên, một mình anh biết là được.
"Tôi không ngốc, còn không mau bưng ra ngoài, lại không ăn sẽ nguội mất."
Sao Lục Thanh Nghiên có thể không nghe hiểu quan tâm và lo lắng trong lời nói của Chu Cảnh Diên, trong lòng cô rất ấm áp.
Cũng không uổng công lúc trước cô cứu anh, người này cũng không tệ lắm!
Chu Cảnh Diên bưng hai món ăn đi tới nhà chính.
Lục Thanh Nghiên bưng màn thầu và cháo gạo kê theo sát phía sau.
Một ngọn nến được đặt lên bàn, cô ngồi đối diện anh.
Dưới ánh nến tối tăm.
Đôi mắt của anh dịu dàng, đường cong sắc bén cũng trở nên nhu hòa hơn.
Con chó con dưới bàn ngửi được mùi thơm của đồ ăn, không an phận kêu lên.
Lục Thanh Nghiên gắp mấy miếng bò kho, đặt lên mặt đất.
Cho con vẫy đuôi với Lục Thanh Nghiên, cúi đầu ăn bò kho.
Ánh mắt của Chu Cảnh Diên vẫn luôn nhìn Lục Thanh Nghiên.
Nhìn cô đối đãi dịu dàng với con chó con như vậy, sắc mặt hơi âm trầm.
Con chó chết tiệt này, sớm biết thế đã không chọn nó.
Làm nững gì chứ?
Lục Thanh Nghiên vừa ngồi thằng dậy vừa nói với Chu Cảnh Diên gương mặt hơi âm trầm.
"Anh làm sao vậy?"
"Có phải em đều đối xử tốt với mọi người hay không?"
Chu Cảnh Diên bình tĩnh hỏi ra.
Không lắng nghe thật sự không nghe ra, lạnh lẽo và ý chua trong lời nói của anh. mức ấy."
"Thánh mẫu là gì?"
Chu Cảnh Diên vừa nghe thấy từ xa lạ này, không hiểu ý lắm.
"Chính là ý tình yêu tràn lan."
Giải thích như vậy lấy lòng Chu Cảnh Diên, đôi mắt vốn u ám lập tức sáng lên.
Quả nhiên anh mới là khác biệt!
"Anh còn không ăn sao?"
Lục Thanh Nghiên cầm lấy đũa, nhẹ nhàng quấy cháo gạo kê táo đỏ trong bát.
"Ăn."
Chu Cảnh Diên nhìn về phía vịt quay.
"Đây là món gì thế?"
"Đây là vịt quay."
Có lẽ niên đại này cũng có vịt quay.
Không biết vịt quay ở thập niên 70 ăn ngon, hay là vịt quay ở thế kỷ 21 ăn ngon.
Biết Chu Cảnh Diên chưa từng ăn, Lục Thanh Nghiên còn tự mình làm mẫu.
Thực ra Lục Thanh Nghiên cũng không thể nói rõ, vì sao mình lại lấy Vịt quay ra.
Hình như vào lúc đó, cô chỉ muốn anh được nếm thử.
Căn bản không nghĩ tới vấn đề có bị lộ hay không.
Cầm lấy một một tờ nem cuốn, cô gắp dưa leo và hành thái sợi đặt lên lá nem.
Cuối cùng gắp vịt quay chấm tương ngọt đặt lên, rồi cuốn nó lại.
"Nhìn đi, vô cùng đơn giản như vậy."
Lục Thanh Nghiên đưa vịt quay đã cuốn xong cho Chu Cảnh Diên xem.
Anh gật đầu, vươn tay cầm vịt quay trong tay Lục Thanh Nghiên, ăn một miếng.
"Hương vị không tệ!"
"Chu Cảnh Diên, tự anh cuốn đi, không được đoạt của tôi."
Lục Thanh Nghiên trơ mắt nhìn người nào đó được một tấc lại muốn "Anh cho rằng, em đang cuốn cho anh." Chu Cảnh Diên nhìn Lục Thanh Nghiên, đôi mắt thâm thúy như vì sao trên bầu trời.