Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thập Niên 70: Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư, Được Gã Đàn Ông Thô Kệch Sủng Đến Khóc

Chương 80




Chỉ cần có thể chữa khỏi mụn trên mặt con gái, xài bao nhiêu tiền cũng đáng.

Ngô Tiểu Anh ôm lấy cánh tay của Đường Quyên, có chút cảm động.

"Hai hộp thím đưa 20 tệ đi."

Có lẽ là bị hành động ấm áp của hai mẹ con làm cho cảm động, Lục Thanh Nghiên nói ra giá vừa phải.

Bên trong thuốc mỡ đều là dược liệu trân quý, còn thêm nước giếng tự chế, 10 tệ một hộp là không đắt.

Đối với Lục Thanh Nghiên mà nói giá cả này rất rẻ, đối với Đường Quyên thì hơi đắt.

Đường Quyên thở dốc vì kinh ngạc, lại nghiến răng lần nữa: "Mua!"

Vô cùng đau lòng lấy 22 tệ trong túi ra, Đường Quyên đưa tiền cho Lục Thanh Nghiên.

Ngô Tiểu Anh ôm hai hộp thuốc mỡ như ôm bảo bối.

"Yên tâm đi thím, bôi thuốc mỡ xong mụn trên mặt chị em Tiểu Anh đều sẽ biến mất, cháu đảm bảo."

"Được, được!"

Có đảm bảo của Lục Thanh Nghiên, Đường Quyên cảm thấy tiêu 22 tệ đáng giá.

"Thanh Nghiên, sau này có ai trong đội dám bắt nạt cháu, thím sẽ là người trừng trị đầu tiên."

Trước khi đi, Đường Quyên không quên nói nhiều mấy câu, tạo dựng quan hệ tốt hơn.

Lục Thanh Nghiên dở khóc dở cười, Đường Quyên này đúng là người kỳ lạ.

"Sau này thím Đường đảm bảo sẽ tìm người tốt nhất cho cháu, những lời thím nói lần trước cháu đừng để trong lòng, đám dưa vẹo táo nứt kia chúng ta không cần."

Đường Quyên vui tươi hớn hở lại tái phát bệnh cũ làm mai.

"Mẹ, chúng ta trở về đi."

Ngô Tiểu Anh thực sự hết nói nổi đối với mẹ mình, không thấy Thanh Nghiên người ta không muốn đáp lời ư.

"Trở về đâv lân tức trở vầ_. Đường Quyên vẫy tay với Lục Thanh Nghiên, dẫn theo con gái mình bước nhanh về nhà, bước chân còn nhẹ nhàng hơn trước nhiều.

Mấy ngày kế tiếp Lục Thanh Nghiên thường nhớ tới Chu Cảnh Diên, hơi thở của anh như luôn bao phủ cô.

Vì không cho mình nghĩ nhiều, Lục Thanh Nghiên lựa chọn đi kiếm công điểm, dùng bận rộn triệt tiêu ảnh hưởng của Chu Cảnh Diên đối với mình.

Hôm nay cô được phân tới khu đất phía nam bẻ ngô.

Bởi vì cách nhà mình khá xa, cô còn mang theo cơm trưa và bình nước.

Ánh mặt trời rực rỡ treo trên cao, ánh mặt trời nóng bỏng chiếu xuống khắp nơi.

Làm việc cả sáng toàn thân Lục Thanh Nghiên đều là mồ hôi.

"Sao năm nay nóng như vậy?"

Làm cùng khu, Trương Quế Hương vừa làm việc vừa nói chuyện với người bên cạnh.

"Đúng vậy, sao lại nóng như thế, nóng đến mức khiến người ta hoảng hốt."

Mấy thím mồ hôi đầy người dùng tay áo lau mồ hôi trên trán, ngẩng đầu nhìn bầu trời.

Nhiệt độ không khí rất cao, mọi người không dám nghỉ ngơi, chỉ có thể đẩy nhanh tốc độ trong tay.

Lục Thanh Nghiên cảm thấy mình thực sự là đang tìm tội chịu, tới cũng đã tới, vẫn phải làm xong công việc đã.

Vất vả lắm mới tới giữa trưa, đám người tốp năm tốp ba ngồi dưới cây hóng gió.

Lục Thanh Nghiên đang chuẩn bị ngồi xuống, trong lúc vô tình thấy được đồ ăn trong bát mấy thím.

Phần lớn mọi người ăn đều là bánh bao đen xì, rau xanh xào.

Tốt hơn chút là cơm khoai lang đỏ thêm trứng gà xào, có thể ăn cơm khoai lang đỏ đều là lao động chính trong nhà.

"Thanh Nghiên, sao cháu không ngồi xuống?"

Trương Quế Hương vẫy tay với Lục Thanh Nghiên, tay còn cầm một cái bánh bột ngô ngũ cốc.

"Chỗ này hơi nóng, thím Quế, cháu qua bên kia ạ." Lục Thanh Nghiên tiện tay chỉ một vị trí hẻo lánh, nhưng mà có nhiều cây có thể nghỉ ngơi.

Trương Quế Hương không nói gì nữa, cười với Lục Thanh Nghiên: "Vậy cháu mau đi đi, hôm nay mệt rồi."

Lục Thanh Nghiên cười lắc đầu, cầm lấy túi xách màu xanh quân đội của mình đi về phía mình mới chỉ.

Cô vòng qua một cây đại thụ, quay lưng về phía mọi người, lúc này mới ngồi xuống chỗ râm mát.

Đặt mũ và găng tay sang một bên, Lục Thanh Nghiên dùng khăn giấy ướt cẩn thận lau mặt và tay.

Thu dọn đơn giản xong, lúc này mới lấy hộp cơm và bình nước mình chuẩn bị ra.

Trước khi ăn cơm, Lục Thanh Nghiên vặn nắp chai chuẩn bị uống nước.

"Thật trùng hợp, cô cũng ở đây à?"

Chỗ cách mấy mét, giọng nói quen thuộc chào hỏi Lục Thanh Nghiên.

Lục Thanh Nghiên nghiêng đầu nhìn, đột nhiên ho khan mãnh liệt, có chút thất lễ quay lưng lại.

Vẻ mặt Thẩm Nguyệt xấu hổ, ảo não mình gọi người ta khi người ta đang uống nước.

Thẩm Lâm ngồi cách cô ấy không xa lắm, tay cầm lu sứ to, há to miệng chuẩn bị ăn cơm mẹ già nhà mình chuẩn bị.

Ở vị trí bên phải anh ta, trên người Chu Cảnh Diên đều là dấu vết bị mồ hôi làm ướt nhẹp.