Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thập Niên 70: Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư, Được Gã Đàn Ông Thô Kệch Sủng Đến Khóc

Chương 75




"Nếu anh còn coi tôi là chị, thì anh buông tôi ra."

Lục Thanh Nghiên cho rằng mình nói những lời như vậy, Chu Cảnh Diên sẽ buông cô ra.

Đáng tiếc...

Cô nghĩ quá tốt đẹp.

"Anh nhớ em!"

Giọng nói trầm thấp của Chu Cảnh Diên vang lên lần nữa.

Lục Thanh Nghiên nhận thua, cô thừa nhận mình là người thích giọng trầm, căn bản không từ chối được.

AI

Giọng nói này, quá tra tấn người ta!

Nếu không biết thân phận của Chu Cảnh Diên, cô đã dùng gậy kích điện khiến anh ngất đi.

Hiện giờ cuối cùng cô không biết nên làm gì bây giờ?

"Anh Diên, anh có ở nhà không?"

Ngoài cửa truyền tới tiếng gõ cửa, Lục Thanh Nghiên dựa vào trong lòng Chu Cảnh Diên, trái tim đột nhiên đập rất nhanh.

Làm sao bây giờ, anh có mở cửa hay không?

Lục Thanh Nghiên nhìn về phía Chu Cảnh Diên, biểu cảm khẩn trương.

Dường như nhìn ra được thấp thỏm khẩn trương trong mắt Lục Thanh Nghiên, trong mắt Chu Cảnh Diên có ý cười, giơ tay đặt lên then cửa.

Chỉ cần kéo nhẹ một cái, then cửa sẽ bị rút ra.

Đồng tử của Lục Thanh Nghiên co rụt lại, nhanh chóng vươn tay nắm lấy cánh tay của Chu Cảnh Diên, ánh mắt cảnh cáo anh.

Chu Cảnh Diên trở tay nắm lấy tay Lục Thanh Nghiên.

Khác với bàn tay trắng nõn mảnh khảnh của cô, tay của Chu Cảnh Diên cũng rất đẹp, giống y như bàn tay khớp xương rõ ràng được miêu tả trong truyện tranh.

Chẳng qua tay anh phủ kín vết thương và vết chai, khiến anh cảm thấy xấu xí không chịu nổi.

Chu Cảnh Diên lại nhận thức được chênh lệch giữa anh và Lục Thanh Nghiên lần nữa. Dù vậy anh vẫn không lùi bước, cho dù toàn thế giới đều phản đối.

"Anh Diên, rốt cuộc là anh có nhà không?"

Thẩm Lâm không ngừng gõ cửa, cảm thấy khó hiểu.

Chu Cảnh Diên là người quái gở khó có thể tiếp cận, ngoại trừ làm việc anh gần như đều ở nhà, theo lý thuyết bây giờ anh nên ở nhà.

Anh ta gõ cửa lâu như vậy cũng không có ai mở, chẳng lẽ là lên núi?

Chu Cảnh Diên không trả lời Thẩm Lâm, đôi mắt thâm thúy như sao trời vẫn luôn khóa chặt Lục Thanh Nghiên.

Trong lòng cẩn thận miêu tả hình dáng của cô, muốn vĩnh viễn ghi tạc trong lòng.

Lục Thanh Nghiên không chú ý hành động của Chu Cảnh Diên, cảm xúc khẩn trương nghe động tĩnh ngoài cửa.

Đợi Thẩm Lâm rời đi xong, cô mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

"Chu Cảnh Diên, anh lại không buông tôi ra, tôi sẽ tức giận."

Lục Thanh Nghiên xấu hổ buồn bực muốn chết.

Phải biết rằng một người phụ nữ trưởng thành ở trong lòng một người đàn ông trưởng thành, rất ái muội rất nguy hiểm.

Đây không phải là tình huống tốt gì.

Lần này Chu Cảnh Diên nhanh chóng buông Lục Thanh Nghiên ra, chẳng qua một tay vẫn nắm lấy tay phải của cô.

"Tôi thực sự không đỉi, tôi cũng không đi đâu hết, anh buông tôi ra được chưa?"

Lục Thanh Nghiên bị đánh bại, đổi lại là người đàn ông khác đã sớm ra tay.

"Sau này anh đừng tùy tiện ôm con gái, thời đại của các anh như vậy không phải là chơi lưu manh sao?"

Lục Thanh Nghiên cảm thấy mình thân là chị gái nên giáo dục em trai.

Ừm, không sail

Anh sống một mình chắc chắn không hiểu, anh chính là nhìn thấy cô quá kích động.

Lục Thanh Nghiên không ngừng tìm cớ cho Chu Cảnh Diên, giống như làm như vậy có thể che giấu trái tim loạn nhịp của cô vừa rồi.

"Chơi lưu manh ư?"

Chu Cảnh Diên hơi nhíu mày, anh ôm vợ anh tính là chơi lưu manh cái "Khụ, dù sao sau này không được xằng bậy như vậy."

Lục Thanh Nghiên xấu hổ ho khan một tiếng, không khí hiện giờ hơi oi bức, khiến người ta không được tự nhiên.

"Sao anh lại nhận ra?"

Lục Thanh Nghiên nhìn một lát căn nhà, qua lâu như vậy thực sự trở nên to hơn.

Phòng được gạch đỏ xây nên, nóc nhà vẫn là cỏ tranh, sau đó còn thêm sân.

Cô nhớ rõ lần đầu tiên cô mơ thấy căn nhà này, khắp nơi căn nhà đều lọt gió, gần như sắp sập.

Anh mới bị hai mợ độc ác đuổi ra cửa, cả người đầy vết thương nằm trên giường, còn phát sốt.

Chu Cảnh Diên cười dịu dàng, trong đôi mắt đều là Lục Thanh Nghiên.

"Bóng dáng em, đôi mắt em, mọi thứ của em anh đều có thể liếc mắt một cái là nhận ra."

"Chu Cảnh Diên, anh nói chuyện hẳn hoi."

Lục Thanh Nghiên hừ một tiếng, vỗ bả vai của Chu Cảnh Diên theo thói quen.

Lòng bàn tay của cô nóng bỏng, cảm nhận được rõ cơ bắp vạm vỡ của anh ở dưới lòng bàn tay.

Chu Cảnh Diên nhìn bả vai của mình bị Lục Thanh Nghiên vỗ một lát, có chút khó chịu không nói nên lời.

Cô coi anh là trẻ con đang dỗ sao?

"Anh vẫn luôn nói chuyện hẳn hoi mà."