Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thập Niên 70: Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư, Được Gã Đàn Ông Thô Kệch Sủng Đến Khóc

Chương 66




Đôi mắt hạnh của Lục Thanh Nghiên nhìn về phía Trần Ni, cười tươi với Trần Ni.

Trần Ni bị tươi cười của Lục Thanh Nghiên đâm đến, luôn cảm thấy bên trong đều là châm chọc cô ta.

"Cái gì mà không muốn, không nghe hiểu cháu đang nói gì."

Đường Quyên ngượng ngùng quay mặt đi, còn đang suy nghĩ những lời mà Lục Thanh Nghiên nói là có ý gì.

Người có văn hóa đúng là nói chuyện nghe không hiểu gì.

Khi nói chuyện, đồ ăn của tiệc rượu bưng lên.

Một chậu thịt xào ớt cay, thịt ít ớt xanh nhiều.

Sau đó là một chậu cải thảo xào trứng gà, một đĩa rau dại trộn, cuối cùng là canh nấm.

3 món khô 1 món canh còn có món mặn, ở trong thôn đã là tiệc rượu rất tốt.

Lục Thanh Nghiên mới gắp một miếng cải thảo, người trong bàn đều đứng dậy tranh giành.

Không đợi Lục Thanh Nghiên kịp phản ứng, ba chậu đồ ăn trước mặt đã vơi đi hơn nửa.

Cô thấy rõ Đường Quyên liếm chiếc đũa, dùng chiếc đũa đầy nước bọt cho vào trong chậu.

Những người khác cũng không tốt hơn Đường Quyên bao nhiêu, cô còn thấy Trần Ni ăn cơm rất kén chọn, chuyên gắp thịt ăn.

Lục Thanh Nghiên không có khẩu vị ăn cơm, miễn cưỡng ăn cải thảo cô gắp lúc đầu.

Ngô Tiểu Anh vẫn luôn chú ý tới Lục Thanh Nghiên, bao gồm biểu cảm động tác của cô.

Cô ấy ăn chậm lại theo bản năng, cúi đầu ăn cơm.

Sau khi ăn xong, Lục Thanh Nghiên chào hỏi cả nhà đội trưởng Từ, bước nhanh rời đi.

Cô chuẩn bị trở về ăn thêm, dù sao giữa trưa cô chỉ ăn một miếng cải thảo.

"Thanh Nghiên, đừng đi nhanh như vậy, đợi thím với."

Đường Ouvên vẫy †av đuổi theo Luc Thanh Nghiên ở nhía trước. Ngô Tiểu Anh đi theo sau Đường Quyên, không biết mẹ cô ấy định làm gì.

Lục Thanh Nghiên đứng ở trên đường dốc nhỏ trước nhà mình, quay đầu lại nhìn Đường Quyên, miễn cưỡng cười nói:

"Thím Đường, thím còn có việc gì sao?"

"Thanh Nghiên à, cháu thực sự không suy xét những lời thím mới nói à? Mấy cậu nhóc kia thực sự không tệ, cháu có muốn gặp mặt hay không?"

Đường Quyên vẫn chưa từ bỏ ý định, thực ra mấy cậu nhóc mà bà ta nói đều là thân thích nhà mình.

Điều kiện của Lục Thanh Nghiên tốt, còn có căn nhà to như vậy, lại không có người nhà còn là bác sĩ trong đội.

Nếu thân thích nhà bà ta cưới Lục Thanh Nghiên, không phải là bà ta sẽ thơm lây được thứ tốt sao?

Lục Thanh Nghiên thực sự bội phục nghị lực của Đường Quyên, đây là không làm mai mối thành công thì sẽ không bỏ qua đúng không?

"Thím Đường, nếu tên nhóc điều kiện tốt mà thím nói trong nhà chỉ có mình người đó, còn có thể kiếm tiền, trông còn đẹp trai, có lẽ tôi có thể suy xét."

Lục Thanh Nghiên tin tưởng điều kiện mình nói sẽ hoàn toàn đánh mất "ý tốt" của Đường Quyên.

"Cái gì? Cháu bảo tôi đi đâu tìm được người như vậy?"

Đường Quyên trợn tròn mắt!

Bà ta muốn nói Lục Thanh Nghiên nghĩ hay quá nhỉ, nhưng nghĩ tới điều kiện của Lục Thanh Nghiên thì không nói được nên lời.

"Cho nên đợi thím Đường tìm được người như vậy, hãy tới tìm tôi làm mai."

Lục Thanh Nghiên đoán, người mà cô nói tuyệt đối coi như là lông phượng sừng lân ở niên đại này.

Cho dù có, ít nhất cũng không tìm thấy ở đại đội Thịnh Dương này.

Cô không định kết hôn ở niên đại này, dù sao từ nhỏ tới lớn giáo dục mà cô nhận được khác xa với niên đại này.

Không phải làm ra vẻ, cô chỉ không có biện pháp tùy ý kết hôn với một người.

Đến lúc đó sinh một đống con, phát sầu vì củi gạo mắm muối, sống thành dáng vẻ cô không thích. đi bất cứ lúc nào hay không, cho nên kết hôn thì thôi.

Ví dụ thực sự không thể quay về, cô cần tìm một người, ba điểm cô mới nói đã là yêu cầu thấp nhất.

Lục Thanh Nghiên đột nhiên nghĩ tới đàn ông trẻ tuổi tới đây nhìn thấy.

Trông đen như mực, cả ngày vùi đầu làm việc...

Hất đầu, cô từ chối nghĩ tiếp.

Trông đen miễn cưỡng có thể tiếp nhận, thô lỗ và không biết chữ cô không tiếp nhận.

Nói thật cô cũng không biết mình nên tìm loại nào, sống 25 năm yêu đương là tư vị gì cô cũng chưa từng hưởng, hình như hơi thất bại.

Trong đầu đột nhiên lóe lên gương mặt người nào đó rồi biến mất, gương mặt kia có chút khác biệt với thẩm mỹ của niên đại này, đôi mắt đặc biệt lóa mắt.

Lục Thanh Nghiên lắc đầu, ném hình ảnh này đi.

Rốt cuộc là cô đang suy nghĩ miên man gì thế, vậy mà không hiểu sao lại nghĩ tới người đàn ông đầu óc không bình thường kia?

Đường Quyên nhìn ra được Lục Thanh Nghiên đang gây khó dễ cho bà ta, hừ lạnh một tiếng rời đi.