Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thập Niên 70: Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư, Được Gã Đàn Ông Thô Kệch Sủng Đến Khóc

Chương 58




"Đợi một lát."

Lục Thanh Nghiên gọi đám Cừu Minh lại, tránh đến một vị trí khuất: "Chỗ 50 mét có người nhìn chằm chằm chúng ta, có phải người các anh quen không?"

Hành động của người nọ lén lút không giống người ở gần đây.

Nếu là người gần đây nhìn thấy tình huống này đã sớm tố cáo, sao có thể nhìn chằm chằm bọn họ.

Lục Thanh Nghiên suy đoán có thể là người Cừu Minh quen, có khả năng cao là đối thủ của Cừu Minh phái tới.

"An Tử, nhìn xem có quen hay không."

Gương mặt đang tươi cười của Cừu Minh trầm xuống, An Tử tiểu đệ bên cạnh ông ta nhìn thoáng qua:

"Anh Minh, là tiểu đệ của Hắc Hổ."

Hắc Hổ mà An Tử nói cũng là đại ca chợ đen giống với Cừu Minh, nhưng mà một người phụ trách phía đông, một người phụ trách phía tây.

Hắc Hổ từ trước tới nay ra tay tàn nhẫn độc ác không đối phó với Cừu Minh, hiện giờ dám sai người giám sát ông ta.

"Dẫn người đi bắt cậu ta."

Cừu Minh nhìn như ôn hòa, thực ra cũng là người ra tay tàn nhẫn.

Đều là người ra tay tàn nhẫn nhưng Cừu Minh thông minh hơn Hắc Hổ nhiều, ít nhất anh ta không đen ăn đen trong giao dịch.

"Dạ, anh Minh."

An Tử bảo hai người đi theo anh ta, lén tới gần người giám sát bọn họ.

"Xin lỗi, là lỗi của tôi."

Cừu Minh sợ Lục Thanh Nghiên trách tội, tạ lỗi trước một bước.

"Không có lần sau."

Lục Thanh Nghiên liếc thấy An Tử bắt được người nọ xong, lúc này mới mở miệng.

"Yên tâm, sau này sẽ không xuất hiện loại tình huống như vậy nữa."

Cừu Minh đảm bảo với Lục Thanh Nghiên, thấy biểu cảm của Lục Thanh Nghiên ôn hòa hơn, lúc này mới dẫn người rời đi.

Sau khi mọi người rời đi, Lục Thanh Nghiên trở về phòng cho mười mấy rương đồ cỏ vào không gian, tiền đặt trên bàn cũng được cô cho vào không gian.

Cất hết tiền xong, Lục Thanh Nghiên nhìn ngăn kéo chứa đầy tờ đại đoàn kết, gật đầu hài lòng.

Lúc này mới tới một tháng cô đã tiết kiệm được trên vạn, tận hơn hai vạn tệ.

Đồ cũ càng thu được hơn hai mươi rương, trình độ phất nhanh như thế ngay cả người từng là thiên kim nhà giàu như cô không nhịn được kinh ngạc cảm thán.

Kế tiếp tạm thời không giao dịch, ngoan ngoãn ở trong đội an tĩnh một thời gian.

Thu dọn xong xuôi, Lục Thanh Nghiên rời khỏi nhà cho thuê, đặt chìa khóa dưới gạch.

Cô liếc mắt nhìn bốn phía một lát, không phát hiện có người giám sát thì thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Hôm nay làm ăn lớn, hai lần trước giao dịch thuận lợi khiến cô quên mất cảnh giác, sau này phải chú ý nhiều một chút.

Không còn sớm nữa, Lục Thanh Nghiên chuẩn bị đến Tiệm Cơm Quốc Doanh ở thành phố ăn cơm.

Sau đó ở không gian nghỉ tạm một đêm, ngày mai ngồi xe về nhà.

Lục Thanh Nghiên đi trên đường cái người tới người lui, sau đó dừng bước, nhìn thành phố tràn ngập hơi thở niên đại.

"Rất xin lỗi, rất xin lỗi."

Bả vai đột nhiên bị người ta va trúng, giọng nói tràn ngập áy náy vang lên bên tai Lục Thanh Nghiên.

Lục Thanh Nghiên lấy lại tỉnh thần ngẩng đầu nhìn người va trúng mình.

Là cô gái diện mạo dịu dàng thanh tú, mặc áo sơ mi dài màu trắng, dưới chân là đôi giày da nhỏ.

Gương mặt cô ấy tái nhợt, biết mình va trúng người ta vẫn luôn khom lưng nói xin lỗi.

"Không sao."

"Đồng chí xin lỗi, tôi có chút không thoải mái, lúc này mới không thấy rõ đường va trúng anh."

Trên mặt Phó Thần Hi đều là áy náy, vừa rồi cô ấy thực sự quá thất lễ, "Thực sự không sao, cô không sao chứ?"

Nhìn ra được gương mặt của Phó Thần Hi tái nhợt, dáng vẻ ốm đau bệnh tật, Lục Thanh Nghiên nhỏ giọng dò hỏi.

"Tôi không sao, chỉ hơi choáng váng."

Phó Thần Hi miễn cưỡng nở nụ cười, trên trán đầy mồ hôi lạnh, hoảng hốt run rẩy.

Cô ấy biết mình lại mắc bệnh cũ.

"Có lẽ là cô bị tụt huyết áp, tốt nhất là thường ngày chuẩn bị kẹo trên người."

Lục Thanh Nghiên xuất phát từ chức trách của bác sĩ tốt bụng nhắc nhở, chủ yếu là do cô gái trước mặt thoạt nhìn tương đối hợp mắt cô.

Lấy một chiếc kẹo sữa ra, Lục Thanh Nghiên đưa cho Phó Thần Hi.

Phó Thần Hi sửng sốt, vành tai hơi đỏ lên, sau khi chẩn chừ một lát vươn tay cầm lấy kẹo sữa trong tay Lục Thanh Nghiên, nói cảm ơn.

"Khu, không sao."

Biểu cảm của Phó Thần Hi thẹn thùng khiến Lục Thanh Nghiên không hiểu ra sao.

Lúc này mới nhớ tới mình còn là đàn ông, nên vội vàng kéo giãn khoảng cách với Phó Thần Hi.

"Hai người đang làm gì đấy?"

Tiếng quát chói tai truyền tới, một người đàn ông cao gầy trẻ tuổi chạy nhanh tới.