Người bán hàng của Tiệm Cơm Quốc Doanh đang xem đến hăng say, thấy Lục Thanh Nghiên gọi món thì hoàn hồn:
"Tổng cộng 1 tệ 4 hào, phiếu thịt bảy lạng rưỡi, phiếu gạo bốn lạng."
Lục Thanh Nghiên đưa tiền, làm lơ Phó Tiểu Tĩnh bị chiều hư rồi tìm một vị trí.
"Phồng má giả làm người mập."
Phó Tiểu Tĩnh vừa nghe Lục Thanh Nghiên gọi đồ ăn, cảm thấy Lục Thanh Nghiên đang cố ý nhục nhã cô ta, lập tức muốn đáp lễ.
"Tôi cũng muốn gọi đồ ăn, cho tôi một suất thịt kho tàu, một suất cá kho, một suất cải thảo xào, lại thêm một suất sủi cảo, hai cái bánh bao, hai bát cơm."
Phó Tiểu Tĩnh đắc ý nhìn Lục Thanh Nghiên, dù sao cô ta muốn gọi nhiều hơn Lục Thanh Nghiên.
"Không cần nhiều như vậy, một suất cá kho và một suất cải thảo là được, lại thêm hai cái bánh bao."
Phó Tiểu Tĩnh công phu sư tử ngoạm gọi cơm khiến Lâm Phúc Sinh sợ hãi, vội mở miệng với người bán hàng.
"Anh Phúc Sinh!" Sắc mặt Phó Tiểu Tĩnh trở nên khó coi, nhỏ giọng gào Lâm Phúc Sinh: "Sao anh không nể mặt em như vậy?"
Cô ta cố ý gọi cơm trước mặt người phụ nữ kia, vì đè cô dưới chân, hiện giờ Lâm Phúc Sinh phản đối như vậy, cô ta đâu còn mặt mũi?
"Trên người anh chỉ có 2 tệ, phiếu thịt hai lạng rưỡi, phiếu gạo hai lạng rưỡi, nếu em gọi nhiều như vậy thì lấy gì trả cho người ta?"
Lâm Phúc Sinh lạnh nhạt nhìn Phó Tiểu Tĩnh.
Nếu không phải vì hai nhà là hàng xóm, anh ta và Phó Tiểu Tĩnh lớn lên bên nhau từ nhỏ được xưng là thanh mai trúc mã, anh ta tuyệt đối không kiên nhẫn ở đây giải thích với Phó Tiểu Tĩnh.
Gương mặt Phó Tiểu Tĩnh hết đen lại đỏ, giống như đang diễn tuồng.
Mặc kệ Lâm Phúc Sinh gọi món ăn, xám xịt chọn chỗ cách xa Lục Thanh Nghiên ngồi xuống.
Đồ ăn Lục Thanh Nghiên gọi nhanh chóng được bưng lên.
Thịt kho tàu béo mà không ngán, thịt cá vừa mềm vừa ngon, tổng thể hương vị không tệ lắm. Phân lượng đồ ăn nhiều hơn Lục Thanh Nghiên nghĩ nhiều.
Một mình cô căn bản không ăn hết, lấy một hộp cơm ra cho vào, cũng may khi cô tiến vào có xách túi xách, như vậy cũng có thể che giấu.
Phó Tiểu Tĩnh tẻ nhạt vô vị ăn thịt cá trước mặt.
Rõ ràng tràn ngập chờ mong tới Tiệm Cơm Quốc Doanh ăn một bữa, kết quả lại gặp chuyện như vậy, đúng là đáng ghét!
Người phụ nữ thối tha từ đâu tới, dám câu dẫn anh Phúc Sinh trước mặt cô ta, còn cố ý chọc giận cô ta gọi nhiều đồ ăn như vậy.
Phó Tiểu Tĩnh vẫn luôn chú ý hành động của Lục Thanh Nghiên.
Thấy cô cầm túi đứng dậy đi về phía cô ta, trong lòng dâng lên ác ý.
Phó Tiểu Tĩnh lén vươn chân ra, cười lạnh lùng, cô ta muốn thấy Lục Thanh Nghiên mất mặt.
Trong mắt Lục Thanh Nghiên lóe lên tia sáng lạnh lẽo.
Cô và Phó Tiểu Tĩnh không thù không oán, vừa rồi cô đã lựa chọn nhường một bước.
Người này không biết thu tay lại, trái lại còn sinh ra ý xấu, xem ra không giáo huấn một trận không được.
Ngay khi Phó Tiểu Tĩnh cho rằng mình sẽ khiến Lục Thanh Nghiên bị vấp ngã, Lục Thanh Nghiên đột nhiên cười với cô ta, sau đó nâng chân bước qua chân Phó Tiểu Tĩnh.
Có bột phấn nhàn nhạt tản ra rơi lên người Phó Tiểu Tĩnh.
Phó Tiểu Tĩnh nghiến chặt răng, nhìn Lục Thanh Nghiên cười với cô ta sau đó rời khỏi cửa Tiệm Cơm Quốc Doanh.
Còn không đợi Phó Tiểu Tĩnh đọc hiểu rốt cuộc tươi cười kia là có ý gì, đột nhiên cảm thấy trên người ngứa muốn chết.
"Thật ngứa!"
Phó Tiểu Tĩnh bất chấp tất cả, nâng tay lên gãi cánh tay, sau đó cổ và gương mặt.
"Tiểu Tĩnh, em đang làm gì thế?"
Lâm Phúc Sinh bị động tác của cô ta dọa sợ, những người khác ở bên trong tiệm cơm cũng bị dọa sợ.
Đang chơi lưu manh trước mặt công chúng sao?
"Quá không biết xấu hổ, vậy mà một cô gái như vậy lại chơi lưu manh."
Không biết là ai đột nhiên nói một câu, Phó Tiểu Tĩnh vừa gãi vừa xấu Cô ta đứng dậy che mặt mình, cuối cùng không thể ở lại đây nữa, chạy ra bên ngoài.
Ở cửa lớn, Phó Tiểu Tĩnh va trúng một người đàn ông mắt hồ ly.
Thẩm Lâm che cánh tay bị va đau, nhe răng trợn mắt nhìn Phó Tiểu Tĩnh chạy xa.
"Vị nữ đồng chí kia làm sao vậy?"
Anh ta chỉ muốn tới ăn bữa cơm, sao lại xui xẻo như thế, hôm nay ra cửa chắc chắn không xem hoàng lịch.
Chu Cảnh Diên lạnh lùng nhìn anh ta một cái, bước chân dài đi thằng vào Tiệm Cơm Quốc Doanh.
Thẩm Lâm đi gọi cơm, khi trở về ngồi đối diện Chu Cảnh Diên.
"Anh Diên, khi nào chúng ta xuất phát?"
Thẩm Lâm nhỏ giọng hỏi Chu Cảnh Diên ngồi đối diện.