Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thập Niên 70: Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư, Được Gã Đàn Ông Thô Kệch Sủng Đến Khóc

Chương 344




Người này dừng ở cửa Vương gia, cũng không gõ cửa, kiên nhẫn đợi bên cạnh nhà Vương gia.

Khi người này xuất hiện, Lục Thanh Nghiên đã tỉnh lại trước tiên.

Lắc mình rời khỏi không gian, cả người Lục Thanh Nghiên dán sát vào thân cây, xuyên qua lá cây nhìn về phía bóng dáng kia.

Sắc trời còn tối, bởi vì cách Vương gia còn hơi xa, trong lúc nhất thời không thể thấy rõ diện mạo của người kia.

Chẳng qua bóng dáng người nọ hơi quen, không biết có phải là ảo giác của cô hay không?

Cho dù thế nào, cũng may cô chờ đợi không uổng phí.

Vương gia này đúng là không đơn giản!

Bóng dáng kia đợi mười mấy phút, cửa Vương gia được người ta mở ra, một bóng dáng cao gầy đi ra.

"Đầ..."

"Đừng ở đây, tìm một chỗ hãy nói."

Hai người hạ giọng, người Vương gia đi ra dẫn người đứng đợi ở cửa đến chỗ yên tĩnh.

Chỗ yên tĩnh này, vừa vặn cách cây Lục Thanh Nghiên trốn không xa lắm.

Lục Thanh Nghiên nhếch miệng cười, xem ra ông trời đứng về phía cô.

Trải qua ngoài ý muốn lúc theo dõi Hồ Vĩ lần trước, lần này cô cẩn thận hơn nhiều.

Tầm mắt của Lục Thanh Nghiên nhìn về phía hai người.

Người đàn ông đi ra khỏi Vương gia khoảng 50 tuổi, diện mạo bình thường, có chút tương tự với Vương Kiến Binh.

Không có gì bất ngờ xảy ra, có lẽ ông ta chính là đại đội trưởng Vương Hữu Thuận mà Lưu Lệ Hà nói.

Một người khác...

Đợi Lục Thanh Nghiên hoàn toàn thấy rõ diện mạo của ông ta, trong lòng thấp thỏm.

Có cần trùng hợp như vậy không?

Sườn mặt của người nọ đối diện với cô, vết sẹo trên má quen thuộc Vậy mà là anh Tường mới gặp hôm qua?

Sao ông ta lại xuất hiện ở đây?

Trong tay ông ta là gì thế?

Không hiểu sao cô lại nghĩ tới thuốc nổ anh Tường mua được từ chỗ Hồ Vĩ, trong lòng Lục Thanh Nghiên thấp thỏm.

Hôm qua cô vốn chuẩn bị thu thập Hồ Vĩ xong, lại đi thăm dò chỉ tiết về anh Tường, không nghĩ tới đột nhiên xuyên qua tới đây.

Sao trùng hợp như vậy chứ, cô xuyên qua đến đây còn gặp anh Tường?

"Đồ đâu?"

Vương Hữu Thuận cảnh giác nhìn bốn phía, lạnh nhạt hỏi anh Tường.

Anh Tường giơ rương gỗ trong tay, trực tiếp đưa cho Vương Hữu Thuận.

Vương Hữu Thuận nhanh chóng nhận lấy: "Trở về đi, đợi mọi chuyện xong xuôi tôi lại báo tin cho cậu."

"Ừm, vậy em đi về trước."

Anh Tường có thái độ rất cung kính đối với Vương Hữu Thuận, hoàn toàn không tìm thấy vẻ làm bừa trước mặt người khác.

Anh Tường xoay người rời đi, rất nhanh đã biến mất ở đại đội Tây Loan.

Lục Thanh Nghiên không đuổi theo anh Tường bởi vì cô cảm thấy Vương Hữu Thuận càng quan trọng hơn anh Tường.

Cô biết địa chỉ của anh Tường, cũng không sợ ông ta chạy trốn, hiện giờ chủ yếu là nhìn xem Vương Hữu Thuận muốn làm gì?

Nếu cô đoán không sai, anh Tường đưa cho Vương Hữu Thuận chắc chắn là thuốc nổ.

Chẳng qua một đại đội trưởng như Vương Hữu Thuận lấy thuốc nổ làm gì?

Mọi chuyện rất không thích hợp, cô không thể không nghĩ nhiều.

Vương Hữu Thuận xách theo rương gỗ, ông ta không về nhà trái lại quan sát bốn phía, lướt qua cửa nhà đi tới một con đường nhỏ.

Lục Thanh Nghiên không đi theo ngay, với mức độ cảnh giác của Vương Hữu Thuận, cô theo sát quá chắc chắn sẽ xảy ra vấn đề.

Khoảng mấy phút sau, Lục Thanh Nghiên nhảy từ trên cây xuống, đuổi theo phương hướng Vương HỮU Thuần rời đi. Vương Hữu Thuận vừa đi, còn vừa nhìn phía sau.

Lục Thanh Nghiên không thể không tập trung tỉnh thần 100%, thường tiến vào không gian.

Vương Hữu Thuận này cảnh giác hơn bất cứ người nào cô gặp, mức độ khôn khéo không thua kém gì Trịnh Lão Căn.

Lục Thanh Nghiên không quen thuộc đại đội Tây Loan, đi sau Vương Hữu Thuận một đoạn xa, cũng không dám đuổi theo quá gần.

Mười mấy phút sau, Vương Hữu Thuận đi lên một ngọn núi.

Lục Thanh Nghiên ở phía xa nhìn, tầm mắt nhìn núi cao ông ta leo lên.

Núi cao tầng tầng lớp lớp, kéo dài giống như vây quanh toàn bộ đại đội Tây Loan, hình dạng thực sự có mấy phần giống rồng bay lên.

Sáng sớm Long Sơn còn có sương bao phủ, Lục Thanh Nghiên không dám tới gần Long Sơn trước tiên.

Một là cô không quen thuộc Long Sơn, hai là Vương Hữu Thuận là người khôn khéo như vậy, nếu cô đi theo bước chân của ông ta, đợi ông ta đi ra, rất dễ phát hiện không thích hợp.

Khi đang suy nghĩ nên làm thế nào, vậy mà Vương Hữu Thuận đi ra khỏi Long Sơn, rương gỗ trong tay biến mất không thấy.

Lục Thanh Nghiên vội vàng trốn vào không gian, đợi ông ta rời đi cô mới dám đi ra.