Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thập Niên 70: Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư, Được Gã Đàn Ông Thô Kệch Sủng Đến Khóc

Chương 339




Cần phải thông báo hành vi phạm tội của hai cha con Vương Hữu Thuận cho cả nước, mới khiến ấm ức mà Lưu Lệ Hà phải chịu tiêu tán.

Chẳng qua chuyện này tuyệt đối không thể liên lụy tới Lưu Lệ Hà, còn cần nghĩ biện pháp khác.

"Nhược điểm ư?"

Lưu Lệ Hà lắc đầu, đột nhiên nghĩ tới gì đó nhìn về phía Lục Thanh Nghiên: "Tôi phát hiện đại đội trưởng thường xuyên một mình đến Long Sơn, như vậy có tính là nhược điểm không?"

Lưu Lệ Hà vốn không chú ý tới chuyện này, chuyện này cũng là lần trước cô ấy vô tình phát hiện được.

Lúc đó cô ấy muốn đi tìm Vương Hữu Thuận nói chuyện Vương Kiến Binh, kết quả phát hiện Vương Hữu Thuận lén lút đi tới Long Sơn.

"Long Sơn là nơi nào?"

Nghe Lưu Lệ Hà nói như vậy, Lục Thanh Nghiên cảm thấy Vương Hữu Thuận không làm chuyện tốt theo bản năng.

"Long Sơn là ngọn núi cao của đại đội Tây Loan chúng tôi, theo truyền thuyết trước đây có rồng sinh sống, cho nên đặt tên là Long Sơn."

Đối với Long Sơn, mọi người ở đại đội Tây Loan và mấy đại đội gần đây đều ôm lòng tôn kính.

Cho dù Long Sơn có vô số vật tư, mọi người cũng không dám tùy tiện lên núi, chỉ sợ khiến "Chân Long" chân chính ở Long Sơn tức giận.

"Cô chắc chắn Vương Hữu Thuận thường xuyên một mình lên Long Sơn sao?"

"Đúng vậy, tôi tận mắt nhìn thấy."

Lưu Lệ Hà gật đầu chắc chắn: "Tôi vẫn luôn cảm thấy Vương gia làm việc rất kỳ lạ, có lần tôi còn thấy nhà bọn họ có mấy người xa lạ ra vào."

Lúc ấy cô còn nói đùa chuyện này với cha mẹ, kết quả cha mẹ bảo cô ấy đừng xen vào việc của người khác.

Người Vương gia rất có quyền lợi ở đại đội, cha mẹ nói với cô ấy như vậy cũng là sợ cô ấy đắc tội Vương gia.

"Có người xa lạ ra vào ư?"

Lục Thanh Nghiên như suy tư gì đó, lời nói của Lưu Lệ Hà khiến cô không thể không nghĩ nhiều. "Có thể nói tình hình cụ thể của Vương gia cho tôi không?"

"Tình hình của Vương gia ư?"

Lưu Lệ Hà nghĩ một lát, tiếp tục mở miệng:

"Vương gia là hơn ba mươi năm trước dọn đến đại đội Tây Loan chúng tôi, cũng không có tình hình đặc biệt gì, đặc biệt duy nhất chính là trong mấy năm ngắn ngủi Vương Hữu Thuận trở thành đại đội trưởng của đại đội chúng tôi."

Nói tới Vương Hữu Thuận, Lưu Lệ Hà có một đống lời nói muốn oán trách.

Con người Vương Hữu Thuận ích kỷ lại tư lợi, người đối nghịch với ông ta đều không có kết cục tốt, cầu ông ta làm việc thì cần phải cho ông ta thứ tốt.

Không phải là mọi người không muốn hủy chức của ông ta, nhưng nghe nói phía trên Vương Hữu Thuận có người, không ai dám trêu chọc ông ta.

"Tôi hiểu."

Lục Thanh Nghiên hỏi thăm tình hình rõ ràng xong, suy nghĩ rõ ràng mọi chuyện đặt những điểm khả nghỉ trong lòng.

"Cô đừng vì tôi mà đối nghịch với bọn họ, bọn họ rất lợi hại, nghe nói phía trên có người."

Lưu Lệ Hà vô cùng cảm kích Lục Thanh Nghiên, rõ ràng hai người mới quen biết một lát, vậy mà cô đối tốt với cô ấy hơn những người khác nhiều.

"Ừm, tôi biết làm thế nào mà."

Lục Thanh Nghiên không trả lời Lưu Lệ Hà kế tiếp mình muốn làm gì.

"Đúng rồi, hôm nay là ngày 20 tháng 9 nhỉ?"

Cô làm bộ tùy ý hỏi ra, trong lòng vô cùng khẩn trương.

"Đúng vậy."

Lưu Lệ Hà gật đầu, nói rất chắc chắn cho Lục Thanh Nghiên.

Lục Thanh Nghiên thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng có thể thả lỏng.

Có thể chắc chắn là 20 tháng 9 thì tốt, ít nhất cô vẫn còn ở cùng thời không.

Chẳng qua không biết, vị trí của mình hiện giờ cách đại đội Thịnh Dương bao xa?

“ Ọt ọt ” Bụng Lưu Lệ Hà vang lên âm thanh xấu hổ, cô ấy đỏ mặt nhìn về phía Lục Thanh Nghiên.

"Chỗ tôi còn có ít bánh quy, cô có muốn nếm thử không?"

Lục Thanh Nghiên lấy hai miếng bánh quy trong túi ra, đưa cho Lưu Lệ Hà.

Lưu Lệ Hà xua tay không nhận, chỉ một con đường bên phải: "Nhà tôi ở cách đây không xa, cô có muốn đến nhà tôi không?"

Thấy thời gian không còn sớm nữa, Lưu Lệ Hà chủ động mời Lục Thanh Nghiên.

Lục Thanh Nghiên suy nghĩ mấy giây, gật đầu với cô ấy: "Đi thôi."

Lưu Lệ Hà cười cất bước đi về trước.

Khi sắp tử vong cô ấy đã nghĩ rất nhiều, cô ấy còn có cha mẹ cần chăm sóc, không thể ích kỷ chết đi như vậy.

Hơn nữa Lục Thanh Nghiên ở bên cạnh giảng giải, cô ấy không còn nghĩ tới chuyện tự sát nữa, chỉ muốn về nhà gặp cha mẹ.

"Lát nữa trở về cô có thể đừng nói với cha mẹ tôi, chuyện tôi vừa mới tự sát hay không."