Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thập Niên 70: Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư, Được Gã Đàn Ông Thô Kệch Sủng Đến Khóc

Chương 316




Biểu cảm của Lục Thanh Nghiên nghiêm trọng, đợi khi muốn nhìn lần nữa vòng cổ sớm đã khôi phục nguyên dạng.

"Ta bảo mi đi ra ngoài."

Cô lắc vòng cổ, nhưng cuối cùng không nhận được đáp lại của Tiểu Thất.

Cô nhất thời không có biện pháp đối với hệ thống gọi là Tiểu Thất này, lăn lộn một lúc lâu cũng đã mệt mỏi.

Trong nhà chỉ có mình cô, sau khi Chu Cảnh Diên rời đi, đã nhiều ngày rồi cô chỉ tùy tiện ứng phó cho qua bữa.

Buổi tối không ăn nhiều, Lục Thanh Nghiên chỉ lấy bát cháo gà trong không gian ra, ăn kèm với hai món rau ngon miệng.

"Hóa ra chủ nhân là đại lão."

Tiểu Thất đột nhiên nói một câu, giọng nói tràn ngập kinh ngạc cảm thán.

Lục Thanh Nghiên ngồi trên ghế, tay cầm đũa, lúc này mới nhớ tới còn có thứ này.

Cả người cô tỏa ra hơi lạnh, suy nghĩ bí mật của mình bị vật nhỏ này biết, nên xử lý nó thế nào đây.

Cảm nhận được nguy hiểm, Tiểu Thất lập tức bày tỏ sự trung thành của mình:

"Tiểu Thất tuyệt đối không nói cho người khác, nếu bị người khác biết, Tiểu Thất nhất định sẽ tự động tiến vào tự hủy."

"Bây giờ Tiểu Thất đã mất đi liên hệ với đầu não, nói cách khác sau này Tiểu Thất sẽ không làm chuyện xấu nữa, cầu xin chủ nhân cho Tiểu Thất một cơ hội."

Lục Thanh Nghiên không để ý tới, Tiểu Thất suýt nữa khóc ra.

"Tiểu Thất thực sự sẽ biến thành hệ thống tốt, sẽ không làm chuyện xấu nữa."

"Câm miệng, mi là hệ thống, đừng lảm nhảm quá nhiều nữa."

Bên tai vẫn luôn truyền tới giọng nói lải nhải của Tiểu Thất, Lục Thanh Nghiên suýt nữa bị nó tra tấn hỏng mất.

Đây đâu phải là hệ thống, rõ ràng là người lảm nhảm nhiều khiến người ta chán ghét. "Tiểu Thất đã biết."

Tiểu Thất thức thời câm miệng, như muốn lấy lòng Lục Thanh Nghiên, vậy mà biến ra một đĩa chân gà đặt lên bàn.

Lục Thanh Nghiên nhìn chằm chằm chân gà trên bàn, không gắp lấy.

"Không có độc cũng không cần tuổi thọ của chủ nhân, đây là tâm ý của Tiểu Thất."

Hiện giờ Tiểu Thất không còn bị đầu não khống chế, đồ trong cửa hàng có thể mặc nó điều phối, cũng không cần tuổi thọ đổi lấy nữa.

"Thực ra Tiểu Thất không phải là hệ thống xấu xa, tôi thu rất ít tuổi thọ, hơn nữa toàn bộ đều là tuổi thọ của người xấu."

Lục Thanh Nghiên không để ý tới nó, Tiểu Thất lại bắt đầu lẩm bẩm.

"Tiểu Thất đảm bảo sau này không làm chuyện xấu nữa, chỉ làm chuyện tốt."

Vì có được chỗ an thân, vì Lục Thanh Nghiên tán thành nó, Tiểu Thất dốc sức lấy lòng.

Lục Thanh Nghiên vẫn không đáp lại Tiểu Thất, nó dứt khoát tự kỷ, đợi sau này lại tìm cơ hội bày tỏ lòng trung thành.

Cô không ăn chân gà trên bàn, ném vào kho hàng trong không gian.

Rửa sạch bát đũa tiến vào không gian rửa mặt xong, Lục Thanh Nghiên nằm một mình trên giường.

Cô nhìn về phía bên cạnh theo bản năng, giống như bên cạnh có người ở bên cô.

Rõ ràng hai người kết hôn chỉ mười mấy ngày, cô đã quen với việc có anh ở bên.

Chu Cảnh Diên rời đi xong, trái lại cô không quen ngủ một mình, sống một mình.

Lấy máy tính bảng trong không gian ra, Lục Thanh Nghiên chọn một bộ phim điện ảnh xem.

"Chủ nhân có thật nhiều đồ."

Tiểu Thất xuyên qua vòng cổ xem phim điện ảnh, khi đến đoạn xuất sắc còn vui vẻ a một tiếng.

Lục Thanh Nghiên không ngăn cản nó, giống như đã quen với sự tồn tại của Tiểu Thất, chẳng qua không để ý tới nó mà thôi.

Trong lòng cô, Tiểu Thất vẫn luôn là thứ xấu xa, muốn cô dễ dàng tiếp nhận nó như vậy, đương nhiên không có khả năng. Đêm chậm rãi sâu hơn, Lục Thanh Nghiên dần ngủ say.

Tiểu Thất phát ra chút tia sáng trong bóng đêm: "Chủ nhân, ngủ ngon."

Không có đầu não khống chế, Tiểu Thất cảm thấy rất vui vẻ, nó không cần làm chuyện xấu nữa, có thể tùy ý làm chuyện mình muốn làm, thật tốt!

An tĩnh ở trong vòng cổ, Tiểu Thất thu liễm năng lượng phát ra trên cơ thể mình.

Nó đang định che chắn năng lượng, nhưng cảm nhận được vòng cổ mà mình đang ở đột nhiên thay đổi.

"Đây là thứ gì?"

Tiểu Thất nhìn phía sau, thứ như là cánh cửa chậm rãi mở ra, từng cơn lốc xoáy như muốn hút nó vào.

Tiểu Thất hơi hoảng loạn, nỗ lực khiến mình trấn định lại.

Đôi tay của Lục Thanh Nghiên đặt trước ngực, hơi thở vững vàng, hoàn toàn không biết gì cả đối với chuyện này.

Hình như cô lại nằm mơ!

Thực ra cô không thường mơ, thỉnh thoảng nằm mơ cũng là trong tình huống rất mệt.

Giấc mơ lần này rất kỳ lạ, vậy mà cô đi vào một trang viên tráng lệ huy hoàng.