Trần Ni gõ đầu, đôi mắt đỏ bừng lên, giống y như người điên.
Tiểu Thất không nói chuyện, Trần Ni gần như quỳ trên đất: "Mi giúp ta đi, cầu xin mi."
"Ký chủ, cơ thể của cô chỉ còn 10 ngày sống sót, tôi không thể giúp được cô."
"Nếu ta có thể sử dụng càng nhiều tuổi thọ đổi với mi thì sao? Mi có thể giúp ta không?"
Trần Ni như nắm được cọng rơm cứu mạng, không ngừng hỏi Tiểu Thất.
Tiểu Thất không nói chuyện, một lát sau mới vang lên giọng nói lạnh nhạt:
"Có thể! Nhưng mà cơ thể này của cô đã phế, bây giờ chỉ có thể dùng tuổi thọ đổi lấy cơ hội đoạt lấy khống chế cơ thể người khác."
"Đoạt lấy cơ thể người khác ư?"
Trần Ni cười điên cuồng, chuyện này đúng là kinh ngạc vui mừng ngoài ý muốn.
Cô ta đang lo thanh danh của mình bị hủy hoại, cho dù mình trở nên xinh đẹp có tiền, vẫn sẽ bị người khác cười nhạo.
Có thể biến thành người khác, thực sự quá tốt!
Trong đầu cô ta nghĩ tới người cô ta hận từ lâu, ghen tị từ lâu đầu tiên!
Nếu cô ta có thể biến thành cô, thì tốt bao nhiêu!
"Tốt bụng nhắc nhở, xác suất thành công đoạt lấy cơ thể người khác rất thấp, không kiến nghị cô làm như vậy."
Giọng nói lạnh như băng vang lên, lúc này Trần Ni chỉ lo nghĩ linh tinh đâu để ý.
"Ta có thể thành công, ta nhất định có thể thành công."
Trần Ni không khống chế được cười to, giống y như người điên.
Tiểu Thất ghét bỏ muốn chắn âm thanh lần nữa, Trần Ni đúng là người phụ nữ ghê tởm, điên nhất mà nó từng gặp.
"Tiểu Thất, mi nói cho ta, cần bao nhiêu tuổi thọ?"
Sau khi bình tĩnh lại, Trần Ni kích động hỏi Tiểu Thất.
"Ký chủ, cần 80 năm tuổi thọ." Tiểu Thất lạnh nhạt trả lời, nếu được, nó cũng không nguyện ý nói cho Trần Ni, đáng tiếc đầu não cài đặt chuyện này, nó cần phải nghe theo.
"80 năm ư?"
Trần Ni có chút khó xử, cuối cùng lộ ra biểu cảm điên cuồng: "Ta có thể lấy được 80 năm tuổi thọ, mi giúp ta."
"Cha mẹ ta cộng lại có phải 80 năm hay không?"
"Ký chủ, cô điên rồi ư?"
Tiểu Thất không dám tin, nếu nó là nhân loại, biểu cảm trên mặt nhất định là hoảng sợ.
Tuy nó không có tình cảm dư thừa, nhưng cũng biết tình thân rất đáng quý, đặc biệt là tình cảm giữa cha mẹ và con cái.
Nó trải qua rất nhiều ký chủ, tuy mỗi người đều vô cùng tham lam, nhưng chưa từng có người đánh chủ ý với cha mẹ mình, Trần Ni là người đầu tiên.
"Ta không điên!"
Hiện giờ Trần Ni bình tĩnh hơn bất cứ lúc nào.
Đối với cô ta mà nói, vợ chồng Ngưu Lan Hoa tính là cha mẹ gì, chưa từng coi cô ta như con gái ruột mà đối đãi, cô ta lấy mạng bọn họ là lẽ đương nhiên.
Tiểu Thất im lặng, lúc này nó không muốn nói chuyện nữa.
"Trần Ni, cút ra đây cho tao."
Ngoài cửa truyền tới tiếng rống giận của Trần vô lại anh, Trần Ni nghiêng đầu nhìn qua, biểu cảm lạnh như băng.
Không nhận được đáp lại của Trần Ni, hai vợ chồng Trần vô lại anh dùng sức gõ cửa phòng.
"Nhìn xem, đây là cha mẹ tôi, coi tôi như cây rụng tiền, một khi tôi có chút phản kháng, bọn họ sẽ đánh tôi giống như đánh chó mèo."
Trần Ni cười điên cuồng, trong mắt lộ ra bi ai.
Sao cô ta không muốn có cha mẹ yêu cô ta chứ, nếu cô ta có cha mẹ đối xử với cô ta như vậy, sao cô ta có thể ghen tị với Lục Thanh Nghiên?
Tiểu Thất cảm nhận được đau đớn giãy giụa trong lòng Trần Ni.
Cho nên người đáng thương tất có chỗ đáng giận, những lời này thực sự không sai!
"Còn không mở cửa cho tao, mày muốn chết có phải không?" Trần Ni đứng dậy, đi tới sau cửa mở cửa ra.
"Bếp..."
Không đợi cô ta nói gì, Trần vô lại anh tát mạnh một cái.
Trần Ni nghiêng đầu, mái tóc hỗn độn che mất gương mặt cô ta, khiến người ta không thể thấy rõ biểu cảm của cô ta.
"Con nhóc chết tiệt này, bảo mày mở cửa vì sao mày không mở?"
Ngưu Lan Hoa nhổ nước bọt, dùng tay chỉ Trần Ni, vẻ mặt chanh chua.
Trần Ni che gương mặt bị đánh của mình, lạnh nhạt nhìn hai người.
"Ánh mắt đó của mày là có ý gì?"
Ánh mắt của cô ta khiến hai vợ chồng Trần vô lại anh không thoải mái, lập tức nổi giận quát lớn.
"Vì sao mày không cho mẹ mày thịt?"
"Tôi thấy nó ngứa da, cho rằng chúng ta đối xử tốt với nó một chút, là có thể đứng trên đầu chúng ta ¡ phân."
Hai vợ chồng ông một câu tôi một câu đều là nhục mạ chỉ trích Trần Ni.