Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thập Niên 70: Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư, Được Gã Đàn Ông Thô Kệch Sủng Đến Khóc

Chương 305




Anh phải may mắn cỡ nào mới gặp được cô, còn có thể trở thành người một nhà với cô.

"Anh đi dọn sạch cỏ xung quanh mộ mẹ đi."

Giới thiệu bản thân xong, Lục Thanh Nghiên sai bảo Chu Cảnh Diên vẫn luôn nhìn mình.

Chu Cảnh Diên buông tay cô ra, rất tự giác đi dọn sạch cỏ dại.

Ngay sau đó, Lục Thanh Nghiên hái một bó hoa bách hợp trong không gian ra, đặt trước ngôi mộ của Chu Phượng Liên, lại lấy mấy quả táo quả quýt tế bái bà ấy.

Hai người ở trước ngôi mộ của Chu Phượng Liên hơn một tiếng, lúc này mới chuẩn bị rời đi.

"Lên đi, anh cõng em."

Chu Cảnh Diên ngồi xổm trước mặt Lục Thanh Nghiên, nhỏ giọng mở miệng.

"Không cần, anh cũng mệt rồi."

Biết anh đau lòng mình, sao Lục Thanh Nghiên không đau lòng anh.

"Nghiên Nghiên, anh không mật."

Chu Cảnh Diên quay đầu nhìn về phía cô, nắm chặt tay cô cõng cô trên lưng.

Lục Thanh Nghiên bị bắt dựa vào lưng anh, giơ tay ôm lấy cổ anh, người dính sát vào anh.

"Chu Cảnh Diên, anh thật tốt."

Hôn lên gương mặt anh một cái, Lục Thanh Nghiên lấy một cốc trà sữa lạnh ra, đưa tới trước môi anh.

Chu Cảnh Diên há miệng uống một ngụm trà sữa, bước chân trầm ổn tiến về phía trước.

"Chu Cảnh Diên, nếu anh rời đi, nhất định phải mỗi ngày nhớ em."

Uống trà sữa, Lục Thanh Nghiên đột nhiên mở miệng.

Chu Cảnh Diên dừng bước lại, nghiêng đầu nhìn Lục Thanh Nghiên trên lưng: "Ừm!"

"Còn nữa, nhất định phải chú ý an toàn, em muốn anh bình an trở về."

"Sẽ," "Chu Cảnh Diên, anh nhất định phải bảo vệ bản thân thật tốt."

Gương mặt nhỏ của Lục Thanh Nghiên dựa vào bả vai rắn chắc của Chu Cảnh Diên, nỗ lực không cho anh nhìn thấy khác thường của mình.

Rõ ràng là cô đang khuyên anh, nhưng mà khi anh sắp rời khỏi, lại không thể tránh khỏi khó chịu.

Bọn họ mới kết hôn chưa được bao lâu, anh đã phải rời đi, cô luyến tiếc.

"Nghiên Nghiên, anh không đi..."

"Không, anh cần phải đi."

Không đợi Chu Cảnh Diên nói xong, Lục Thanh Nghiên lạnh giọng cắt ngang lời anh.

Cô không thể vì chút cảm xúc của mình ngăn cản Chu Cảnh Diên, cho cô chút thời gian là cô sẽ khôi phục.

Chồng cô nên phấn đấu vì lý tưởng của mình, không nên ở đại đội Thịnh Dương cả ngày xuống ruộng làm việc, anh nên đi làm chuyện càng quan trọng càng có ý nghĩa hơn.

Cô không cầu gì khác, chỉ cầu anh có thể bảo vệ bản thân thật tốt.

"Chu Cảnh Diên, anh nhất định nhất định phải bình an, nhớ rõ trong nhà còn có em đang đợi."

Dán sát bên tai anh, Lục Thanh Nghiên nói từng chữ từng câu.

"Ừm."

Câu trả lời vô cùng đơn giản, nhưng bao hàm hứa hẹn của anh đối với cô.

Hai người về đến nhà, sắc trời đã hơi tối lại.

Lục Thanh Nghiên ở trong phòng chuẩn bị đồ cho Chu Cảnh Diên rời đi vào ngày mai.

Quần áo tạm thời chuẩn bị bốn bộ, hai bộ mỏng, hai bộ hơi dày một chút.

Đồ ăn sáng mai chuẩn bị cũng không muộn, vũ khí phòng thân Lục Thanh Nghiên cho vào một con dao găm quân đội, một chiếc áo chống đạn.

Bóng dáng cao lớn của Chu Cảnh Diên đi vào, Lục Thanh Nghiên ngẩng đầu nhìn về phía anh.

"Tạm biệt bà ngoại xong rồi ạ?"

Ngày mai phải rời đi, vừa rồi Chu Cảnh Diên đến Chu gia ở đại đội hai nói chuyện một lát với Lưu Tá Cần sau đó lại đi tìm Thẩm Lâm. 

"Ừm."

Ánh mắt của Chu Cảnh Diên nhìn túi hành lý to trên ghế.

"Em không chuẩn bị nhiều quần áo cho anh, nếu thiếu anh gọi điện cho em, em lại gửi cho anh."

Mở túi hành lý ra, Lục Thanh Nghiên nói từng món đồ cho anh.

Lấy áo chống đạn ra, Lục Thanh Nghiên nói với Chu Cảnh Diên: "Đây là áo chống đạn, có thể bảo vệ anh. Em không biết hiện giờ anh có thể dùng hay không, vẫn bỏ vào cho anh."

"Không cần thứ này."

Chu Cảnh Diên nắm lấy tay Lục Thanh Nghiên, nhăn chặt mày.

Anh không thể mang áo chống đạn, nhỡ đâu bị phát hiện sẽ dễ khiến cô bị lộ.

"Chu Cảnh Diên..."

Cô biết anh lo lắng chuyện gì, cũng biết rõ mình làm như vậy rất nguy hiểm, nhưng cô lo cho anh, lo lắng muốn chết.

"Nghiên Nghiên, rất nguy hiểm, cất đi đi."

Dưới ánh mắt của Chu Cảnh Diên, cuối cùng Lục Thanh Nghiên cất áo chống đạn vào không gian.

"Đồ ăn sáng ngày mai em làm cho anh, em..."

Không đợi Lục Thanh Nghiên nói hết câu, Chu Cảnh Diên ôm chặt cô, sau đó bế cô đi tới mép giường.

Sáng sớm ngày hôm sau, trời còn chưa sáng.

Lục Thanh Nghiên tỉnh lại, xuyên qua ánh sáng hơi tối tăm nhìn về phía Chu Cảnh Diên nằm bên cạnh đang ôm chặt mình.

Anh vẫn còn đang ngủ say, trên gương mặt tuấn tú là nhu hòa, trên lồng ngực trần trụi còn có mấy vết cào.