Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thập Niên 70: Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư, Được Gã Đàn Ông Thô Kệch Sủng Đến Khóc

Chương 302




"Vào không gian tắm đi, bên ngoài không có nước ấm."

Lục Thanh Nghiên kéo Chu Cảnh Diên tiến vào không gian, cuối cùng dứt khoát cho hết tôm hùm đất vào không gian, chuẩn bị ăn cơm trong không gian.

Đình hóng gió trong không gian có gió nhẹ thổi qua, Lục Thanh Nghiên đeo bao tay dùng một lần bóc vỏ tôm, ăn hăng say.

Tôm hùm đất xào cay thực sự ăn ngon!

Phong cảnh mỹ lệ, chồng còn ở bên cạnh, Lục Thanh Nghiên cảm thấy đây là chuyện tốt đẹp nhất đời này.

Ngón tay thon dài của Chu Cảnh Diên chậm rãi bóc tôm, thấy cô thích ăn thì bóc xong từng con đặt vào đĩa của cô.

"Không cần để ý tới em, tự anh ăn đi."

Trong lòng Lục Thanh Nghiên ấm áp, bóc vỏ tôm xong giơ thịt tôm đưa cho anh.

Chu Cảnh Diên vươn nửa người tới, cắn tôm hùm đất Lục Thanh Nghiên đưa qua.

Không biết có phải cố ý hay không, vậy mà còn cắn đầu ngón tay của cô.

Lục Thanh Nghiên nhanh chóng rút tay về, cảm nhận được tê dại truyền từ đầu ngón tay tới.

"Chu Cảnh Diên!"

Cô nâng mắt tức giận trừng anh, ước gì có thể ném vỏ tôm hùm lên người anh.

"Vợ à, anh không cố ý."

Chu Cảnh Diên được một tấc lại muốn tiến một thước, trên gương mặt tuấn tú giả vờ vô tội.

"Chu Cảnh Diên, anh không được như vậy."

Lục Thanh Nghiên không chịu nổi biểu cảm này của Chu Cảnh Diên, vùi đầu ăn cơm.

Môi mỏng của Chu Cảnh Diên hơi nhếch lên: "Anh cho rằng em thích như vậy?"

"Quỷ mới thích, nhanh ăn cơm đi."

Luc Thanh Nghiên trừng anh một cái, không để ý tới Chu Cảnh Diên nữa vùi đầu ăn cơm.

Buổi chiều, Chu Cảnh Diên ngủ trưa trong không gian với Lục Thanh Nghiên.

Khi hai người tỉnh lại đã là 5 giờ chiều, đã tới giờ ăn cơm tối.

"Anh đi làm cá."

Rời khỏi không gian, Chu Cảnh Diên lập tức đi tới bên giếng nước.

Có anh ở đây, Lục Thanh Nghiên đừng mơ làm việc, cầm kéo đi cắt tỉa cành tường vi.

Hai vợ chồng ăn cơm tối xong, giống với ngày xưa Lục Thanh Nghiên nhàn nhã nằm trên ghế, ngửa đầu nhìn bầu trời đêm.

Hôm nay không có sao, có chút hiu quạnh!

"Ngủ đi!"

Chu Cảnh Diên đi ra khỏi phòng.

Lục Thanh Nghiên nghiêng đầu nhìn anh, khóe miệng hơi nhếch lên, dang hai tay với anh.

Khóe mắt Chu Cảnh Diên là ý cười, khom lưng chuẩn bị bế cô lên.

Lục Thanh Nghiên cười nhảy vào lòng anh, ôm lấy cổ Chu Cảnh Diên.

Ngoài cửa truyền tới động tĩnh rất nhỏ, hai người đang chơi đùa dừng động tác, chỉ trong nháy mắt an tĩnh lại.

"Có phải có người hay không?"

Cẩn thận lắng nghe, lại giống như nghe được âm thanh, Lục Thanh Nghiên cho rằng mình nghe nhầm.

Chu Cảnh Diên buông cô ra, đi tới cửa sân.

Ngoài cửa lớn có một người đàn ông trung niên cao lớn, đứng thẳng tắp, cả người tỏa ra nghiêm nghị chính khí.

Người tới nhìn về phía Chu Cảnh Diên, không nói chuyện trước, đôi mắt sắc bén đánh giá anh, cuối cùng hóa thành bình tĩnh.

"Chào cậu, đồng chí Chu."

Triệu Thăng lộ ra tươi cười thân thiết, thoạt nhìn giống như ông chú nhà bên, đâu còn sắc bén như vừa rồi.

Chu Cảnh Diên không nói chuyện, tầm mắt trở nên tối tăm.

Triệu Thăng vẫn cười như cũ, trong lòng không nhịn được gật đầu.

Quả nhiên như lời em trai nói, là một người trẻ tuổi lợi hại! Triệu Thăng lễ phép mở miệng, trên mặt vẫn là tươi cười.

Chu Cảnh Diên đứng thẳng tắp không nhúc nhích, giống như là nhìn thấu mục đích Triệu Thăng tới.

"Chào ông, mời vào."

Thấy Chu Cảnh Diên vẫn không nhúc nhích, Lục Thanh Nghiên tiến lên trước kéo anh, mời Triệu Thăng tiến vào.

Khí thế của Triệu Thăng rất mạnh, vừa nhìn là biết ở địa vị cao từ lâu.

Lại nhìn tư thế đứng và tư thế đi của ông ấy, Lục Thanh Nghiên đoán được thân phận của Triệu Thăng.

"Quấy rầy rồi. "

Triệu Thăng mỉm cười gật đầu, cất bước đi vào trong sân.

Lục Thanh Nghiên dẫn theo Triệu Thăng tiến vào nhà chính, rót nước đặt trước mặt ông ấy:

"Mời uống nước."

"Cảm ơn."

Triệu Thăng vươn hai tay nhận lấy, lễ phép nói lời cảm ơn.

Chu Cảnh Diên đứng bên cạnh Lục Thanh Nghiên, vẻ mặt không rõ vẫn luôn không nói chuyện.

"Có lẽ đồng chí Chu đã đoán được mục đích tôi tới đây."

Đều là người thông minh, Triệu Thăng không nói lời vô nghĩa nữa, trực tiếp nói vào chủ đề chính.

"Không biết đồng chí Chu có nguyện ý bảo vệ quốc gia hay không?"

Ánh mắt của Triệu Thăng nhìn về phía Chu Cảnh Diên, nhỏ giọng hỏi.

Em trai từng nói với ông ấy, ở thôn xóm nhỏ này có một người đàn ông nông thôn rất lợi hại.