Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thập Niên 70: Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư, Được Gã Đàn Ông Thô Kệch Sủng Đến Khóc

Chương 289




Cho dù không thấy rõ, nhưng anh ta vẫn có thể dựa vào ánh sáng tối tăm của đèn pin thấy được sự lợi hại của Chu Cảnh Diên.

Anh ta vốn luôn nghi ngờ, rốt cuộc là cô thích người đàn ông này ở điểm nào.

Hôm nay mới biết, người đàn ông này còn lợi hại hơn anh ta nghĩ nhiều.

Cảm nhận được tầm mắt đánh giá của Ôn Ngôn, Chu Cảnh Diên lạnh nhạt nhìn qua.

Nếu anh nhớ không nhầm, đồng chí công an tên Ôn Ngôn này từng tỏ tình với vợ anh.

Ôn Ngôn nhìn thẳng vào mắt Chu Cảnh Diên, vậy mà lảng tránh theo bản năng.

Lúc này cửa phòng mở ra, Lục Thanh Nghiên đi ra ngoài.

Ôn Ngôn đứng dậy đi về phía cô, nhưng mà có người càng nhanh hơn anh ta.

"Có mệt hay không?"

Chu Cảnh Diên rót một cốc nước, đưa cho Lục Thanh Nghiên.

Lục Thanh Nghiên nhận lấy, chậm rãi uống hết: "Không mệt."

"Đồng chí Lục, Vương Thắng không sao đúng không?"

Tiêu Hồng Quân hỏi trước một bước, cánh tay anh ta bị viên đạn cọ qua, vừa rồi đã băng bó đơn giản.

"Không sao, anh ta bị thương hơi nặng, tối nay để anh ta nghỉ ngơi ở đây một đêm, ngày mai lại đưa anh ta trở về."

"Cảm ơn cảm ơn."

Tiêu Hồng Quân thở phào nhẹ nhõm, vô cùng cảm kích.

Lục Thanh Nghiên cười lắc đầu, không nói nữa.

"Đã muộn rồi, đi nghỉ ngơi đi."

Chu Cảnh Diên nắm chặt tay Lục Thanh Nghiên, trầm giọng mở miệng.

Cô ngẩng đầu nhìn anh, cười dịu dàng.

Trong lòng Ôn Ngôn hơi chua xót, quay đầu đi không dám nhìn nhiều.

"Chúng tôi cũng nên đi rồi, cảm ơn đồng chí Lục." Tiêu Hồng Quân thức thời đi ra ngoài, trước khi đi còn để lại phí thuốc.

Khi Ôn Ngôn bước ra ngạch cửa, không nhịn được quay đầu lại.

Hai người đứng cạnh nhau, xứng đôi đến mức anh ta không dám lại nhìn nhiều.

Lục Thanh Nghiên cầm 10 tệ trong tay, cười ném vào không gian, mệt mỏi ngáp một cái.

"Thực sự rất mệt mỏi."

Dựa vào trong lòng Chu Cảnh Diên, cô híp mắt lười biếng giống y như con mèo nhỏ.

"Đi rửa mặt nghỉ ngơi đi."

"Ừm!"

Lục Thanh Nghiên không chống đỡ nữa, về phòng tiến vào không gian, nhanh chóng tắm rửa.

Trong lúc mơ màng sắp ngủ có người ôm cô vào lòng, Lục Thanh Nghiên thuận thế ôm lấy người tới, ngủ say.

Khi tỉnh lại lần nữa, cô bị tiếng ồn ào bên ngoài làm tỉnh.

"Xảy ra chuyện gì vậy?"

Mở mắt ra, Lục Thanh Nghiên cảm nhận được Chu Cảnh Diên ôm cô vào trong lòng, nên cọ ngực anh.

"Để anh đi xem, em ngủ tiếp một lát đi."

Chu Cảnh Diên nhanh chóng dậy mặc quần áo, cơ thể thon dài bước nhanh ra khỏi phòng.

Vương Thắng tỉnh lại vừa vặn cũng ra khỏi phòng, anh ta che bụng, gương mặt trắng bệch gật đầu với Chu Cảnh Diên, cùng nhau ra khỏi cửa.

Âm thanh càng lúc càng ầm ĩ, cuối cùng Lục Thanh Nghiên không ngủ nổi, mặc quần áo đứng dậy.

"Sáng sớm, Trần gia lại xảy ra chuyện gì thế?"

"Có phải Trần gia này vĩnh viễn không ngừng nghỉ hay không, mới xảy ra chuyện xong, hôm nay lại làm sao vậy?"

Trời còn chưa sáng, phần lớn người của đại đội Thịnh Dương đều nằm trên giường, bên tai nghe thấy được tiếng kêu thê lương truyền từ nhà Trần Ni tới.

Có náo nhiệt để xem, mọi người nhanh chóng mở cửa chạy tới nhà Trần Ni. Anh bị Tiêu Hồng Quân dẫn người tới bắt.

Ngưu Lan Hoa và Trần vô lại anh thì trốn trong phòng, sợ không dám gặp người.

Trần Ni chạy ra khỏi nhà, biểu cảm hoảng loạn: "Các anh muốn làm gì? Nhanh thả chồng tôi ra!"

Sáng sớm cả nhà bọn họ còn đang ngủ.

Kết quả có người gõ cửa, không cho phân trần vào cửa bắt lấy chồng cô ta Trịnh Quốc Vũ và Trịnh Quốc Anh.

Trần Ni lập tức cảm thấy trời như sập xuống, hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì.

Trần Ni ngây ngốc, như có vô số chùy sắt đập mạnh vào đầu cô ta.

Cô ta không tiếc hủy hoại thanh danh gả cho người thành phố, cho rằng mình có thể có cuộc sống tốt.

Vì sao mới qua một ngày, chồng cô ta lại bị công an bắt?

Cô ta sắp làm tiệc rượu, khiến mọi người hâm mộ, vì sao lại biến thành như vậy?

"Cô là vợ của Trịnh Quốc Vũ à?"

Tiêu Hồng Quân tiến lên trước, lạnh giọng hỏi Trần Ni.

"Tôi... Tôi không phải."

Ánh mắt Trần Ni nhìn về phía Trịnh Quốc Vũ bị bắt, phủ nhận theo bản năng.

Cho dù không biết Trịnh Quốc Vũ phạm tội gì, lúc này cô ta ngốc tới mấy cũng biết nên phủ nhận.

"Cô ta phải, cô ta là vợ hợp pháp của anh trai tôi."

Trịnh Quốc Anh khóc mệt, vừa nghe Trần Ni phủ nhận một cách vô tình như thế, lập tức chỉ vào cô ta.