Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thập Niên 70: Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư, Được Gã Đàn Ông Thô Kệch Sủng Đến Khóc

Chương 282




Tàn nhẫn cảnh cáo Trần Ni, cô không có chứng cứ chứng minh những chuyện này là Trần Ni làm, nhưng cảm thấy có liên quan tới cô ta theo bản năng.

Trần Ni càng ngày càng điên cuồng, Lục Thanh Nghiên sợ cô ta sẽ mang tới ảnh hưởng không tốt cho đại đội Thịnh Dương.

Trần Ni dùng sức rút tay mình về, đôi mắt ửng đỏ: "Tôi không biết cô đang nói gì."

"Tôi mặc kệ cô là thực sự biết, hay là giả vờ không biết, nếu đại đội Thịnh Dương lại xảy ra bất cứ chuyện gì, tôi sẽ đổ toàn bộ trách nhiệm lên người cô."

Lục Thanh Nghiên móc khăn tay ra, nhẹ nhàng lau tay mình.

Trần Ni nắm chặt tay, oán hận nhìn Lục Thanh Nghiên, thấy cô lau sạch tay chạm vào tay cô ta giống như lau đồ bẩn.

Trần Ni ổn định lại tâm trạng, nỗ lực khiến mình cười rộ lên.

"Lục Thanh Nghiên, hai ngày nữa nhà tôi sẽ làm rượu mừng, cô nhất định phải tới đó."

Lục Thanh Nghiên nhìn Trần Ni như nhìn quái vật.

Không đợi Lục Thanh Nghiên trả lời, Trần Ni xoay người rời đi.

"Cố hưởng thụ khoảng thời gian cuối cùng này đi."

Lục Thanh Nghiên đứng trên sườn núi, lạnh nhạt mở miệng.

Nếu tối nay không có gì bất ngờ xảy ra, cả nhà Trịnh Lão Căn đều không thể trốn thoát.

Người Trần Ni hao hết tâm tư, không tiếc hủy đi trong sạch của mình lựa chọn, đến lúc đó ngồi tù không biết cô ta có điên mất hay không?

Trần Ni dừng bước lại, quay đầu híp mắt nhìn về phía Lục Thanh Nghiên.

"Cô có ý gì?"

Không để ý tới chất vấn của Trần Ni, Lục Thanh Nghiên xoay người về phòng.

Trần Ni đứng dưới triển núi, nỗ lực muốn lý giải ý trong lời nói của Lục Thanh Nghiên, đáng tiếc với chỉ số thông minh của cô ta sao có thể hiểu được. Lục Thanh Nghiên trở lại phòng mình, lắc mình tiến vào không gian.

Nói chuyện phiếm với loại người không biết liêm sỉ, da mặt dày như Trần Ni, khiến cô cảm thấy ghê tởm muốn chết, còn không bằng về không gian ổn định tâm trạng.

Chạng vạng Lục Thanh Nghiên đi ra sân, đứng ở trên sườn núi nhìn về phía xa.

Chu Cảnh Diên đi buổi sáng, không biết mọi chuyện thế nào rồi?

Mấy công an kia có tin anh, đi theo anh hay không?

"Trịnh Lão Căn, ông đi đâu thế?"

"Mới ăn cơm xong, nên đi dạo một lát."

Cách đó không xa, truyền tới mấy tiếng nói chuyện.

Trịnh Lão Căn đi từ xa tới gần, trên mặt là nụ cười hòa ái dễ gần, chào hỏi với các thôn dân gặp được.

Lục Thanh Nghiên đứng trước hoa tú cầu, nhìn Trịnh Lão Căn tới gần.

"Bác sĩ Lục, ăn cơm tối chưa?"

Trịnh Lão Căn cười chào hỏi Lục Thanh Nghiên, thân thiết giống như hai người rất thân.

"Cháu ăn rồi, bác Trịnh ăn chưa?"

Lục Thanh Nghiên mỉm cười, chào hỏi với Trịnh Lão Căn.

Có người nào không biết diễn trò, cô tự nhận là mình không kém gì Trịnh Lão Căn.

"Đã ăn, buổi tối ăn no căng nên đi ra ngoài tản bộ."

Trịnh Lão Căn cười ha ha nói, để hai tay sau lưng dáng vẻ rất thảnh thơi.

"Nói ra vẫn chưa chúc mừng bác Trịnh, con trai bác kết hôn với Trần Ni, nghe nói hai ngày nữa sẽ tổ chức tiệc rượu."

Lục Thanh Nghiên cố ý nhắc tới Trần Ni, muốn nhìn xem tâm cơ của Trịnh Lão Căn sâu tới mức độ nào.

"Cùng vui cùng vui."

Vẻ mặt Trịnh Lão Căn không đổi, trên mặt vẫn là tươi cười, giống như thực sự vui sướng vì hôn sự của con trai và Trần Ni.

Trong mắt Lục Thanh Nghiên xuất hiện âm u, tươi cười trên môi cũng phai nhạt dần đi.

Trịnh Lão Căn này đúng là thâm tàng bất lộ, xem ra trước đây thực sự Nếu nói lúc trước còn có 50% hoài nghi, trải qua cuộc đối thoại vừa rồi, cô có 80% hoài nghỉ trước đây Trịnh Lão Căn có liên quan tới đám thổ phi.

Kỳ lạ chính là, ông ta có vẻ không chắc chắn đồ ở chỗ nào.

Như vậy rất có khả năng, trước đây Trịnh Lão Căn không có địa vị cao trong đám thổ phỉ.

Đợi Trịnh Lão Căn đi xa, Lục Thanh Nghiên rời mắt không dám lại nhìn nhiều, sợ khiến ông ta hoài nghỉ.

Xoay người về phòng, không đợi cô đi vào nhà chính, ngoài cửa truyền tới động tĩnh.

Lục Thanh Nghiên chạy nhanh tới sân, mở cửa ra.

Bóng dáng cao lớn của Chu Cảnh Diên đang đẩy xe đạp lên sườn núi, nghe thấy âm thanh thì nâng mắt lên nhìn.

"Sao bây giờ anh mới trở về?"

Lục Thanh Nghiên tiến lên dò hỏi Chu Cảnh Diên, kéo tay anh.

Chu Cảnh Diên hơi nhếch miệng, nắm tay cô đẩy xe vào trong sân.

"Chậm trễ chút thời gian."

"Người đâu?"

Cô nhìn bên ngoài sân, không phát hiện có người.