"Thanh Nghiên Cảnh Diên, chúc mừng vợ chồng các cháu."
"Cảm ơn thím, cảm ơn chú bác."
Lục Thanh Nghiên cười đến mặt sắp cứng đờ, Chu Cảnh Diên đứng bên cạnh cô, thỉnh thoảng đưa kẹo.
"Em trở về nghỉ ngơi đi, để anh phát kẹo mừng cho."
Nhìn ra được cô không khỏe, Chu Cảnh Diên đau lòng muốn chết.
"Không được."
Lục Thanh Nghiên lập tức từ chối, kẹo mừng này phải hai người cùng nhau phát mới hạnh phúc.
Chu Cảnh Diên không nói nữa, lắc đầu bật cười.
Một đám nhóc chạy về bên này, Bảo Nhi cũng nằm trong số đó.
"Đều tới đây."
Lục Thanh Nghiên vẫy tay, mấy đứa bé chạy nhanh tới.
"Chị Thanh Nghiên, tân hôn vui vẻ."
"Chị Thanh Nghiên, chúc chị và anh Cảnh Diên sống hạnh phúc mỹ mãn."
Một đám nhóc nói lời chúc mừng, vui vẻ vây quanh Lục Thanh Nghiên.
Lục Thanh Nghiên cười gật đầu, Chu Cảnh Diên ở bên cạnh đưa kẹo mừng, hai người lại nhận được một đống lời chúc phúc tiếp.
Bảo Nhi để hai tay ra sau lưng đi tới, dưới tầm mắt dịu dàng của Lục Thanh Nghiên lấy quà của mình ra.
Là một bó hoa dại, đủ mọi màu sắc rực rỡ.
"Chị, tặng cho chị ạ."
Gương mặt nhỏ của Bảo Nhi đỏ bừng, giống như hơi ngượng ngùng.
Bó hoa dại này là sáng sớm cô bé lên Thanh Sơn hái, không biết Lục Thanh Nghiên có thích hay không?
Lục Thanh Nghiên nhận lấy bằng hai tay, mỉm cười khen: "Rất đẹp, chị rất thích, cảm ơn em Bảo Nhi."
Lục Thanh Nghiên thực sự rất thích, mỗi một bông hoa trong bó hoa này đều là tâm ý của Bảo Nhi.
Thấy Lục Thanh Nghiên thực sự thích, Bảo Nhi thở phào nhẹ nhõm một hơi, cười tủm tỉm gật đầu. Lục Thanh Nghiên cho kẹo mừng vào túi của Bảo Nhi, lại sờ đầu cô bé.
"Thanh Nghiên, tôi tới rồi!"
Giọng nói thanh thúy của Ngô Tiểu Anh truyền đến, ở phía xa vẫy tay với Lục Thanh Nghiên.
Cô ấy cầm một hộp nhỏ trong tay, đưa tới trước mặt Lục Thanh Nghiên: "Tặng quà tân hôn cho cô."
"Cảm ơn."
Lục Thanh Nghiên nhận bằng hai tay, mỉm cười mở ra.
Một đóa hoa lụa màu đỏ tinh tế nhỏ xinh nằm trong hộp gỗ.
"Hoa lụa này là tôi tự tay làm, đợi ngày cô làm tiệc cưới thì đeo vào, chắc chắn sẽ đẹp."
Ngô Tiểu Anh ngẩng đầu, cười giải thích.
Niên đại này rất bần cùng, phần lớn mọi người kết hôn không có quần áo mới, chỉ đeo hoa lụa màu đỏ trên đầu.
"Được."
Lục Thanh Nghiên nhận lấy hoa lụa, lấy kẹo mừng ra đưa cho cô ấy.
Đôi tay của Ngô Tiểu Anh cầm kẹo mừng, lộ ra tươi cười thật tươi: "Tôi không quấy rầy hai người nữa, tôi đi trước."
Biết hai người còn phải đi phát kẹo mừng, Ngô Tiểu Anh thức thời rời đi.
Bảo Nhi và một đám nhóc vẫy tay với Lục Thanh Nghiên, cũng đi theo rời đi.
"Đi thôi!"
Chu Cảnh Diên nhận lấy hoa dại và hoa lụa trong tay cô, đi cùng cô vào trong thôn.
Dọc theo đường đi lại nhận được vô số lời chúc phúc.
Cuối cùng hai người dừng trước cổng lớn nhà đội trưởng Từ.
Trong sân, Trịnh Lão Căn đang nói chuyện với đội trưởng Từ.
Lục Thanh Nghiên quay đầu nhìn về phía Chu Cảnh Diên, Chu Cảnh Diên nhẹ lắc đầu với cô.
Hai người cùng nhau đi vào nhà đội trưởng Từ.
"Chú Từ."
Lu© Thanh Nhiên làm nhị không cá chuyên dì tiến lên trước còn a↠đầu với Trịnh Lão Căn.
Trịnh Lão Căn vui tươi hớn hở đáp lại, cười vô cùng hiển từ: "Đội trưởng có việc, vậy tôi đi trước."
Đội trưởng Từ không nói gì, Trịnh Lão Căn cất bước rời đi, khi đi ngang qua Chu Cảnh Diên và Lục Thanh Nghiên, vậy mà bước chân không khỏi chậm lại.
Vẻ mặt Chu Cảnh Diên không chút biểu cảm đứng bên cạnh Lục Thanh Nghiên, nhìn thẳng vào Trịnh Lão Căn.
Tươi cười trên mặt Trịnh Lão Căn hơi cứng đờ, sau lưng không hiểu sao lại lạnh lẽo, cuối cùng nhanh chóng rời đi.
Đợi ông ta rời khỏi nhà đội trưởng Từ, lại quay đầu nhìn về phía sân, như muốn xuyên qua tường sân nhìn gì đó.
Một thôn xóm nho nhỏ, vậy mà xuất hiện đôi nam nữ trẻ tuổi khí chất bất phàm, giác quan thứ sáu của Trịnh Lão Căn khiến ông ta cảm thấy có chút không ổn.
Ngay sau đó lại lắc đầu, khí chất khác biệt thì thế nào?
Chuyện ông ta làm không phải là chuyện bọn họ có thể ngăn cản, nhất định là mình suy nghĩ nhiều.
Trịnh Lão Căn đi xa xong, lúc này Lục Thanh Nghiên mới mở miệng: "Chú Từ, bác Trịnh này là ai thế ạ?"
Đội trưởng Từ cầm kẹo mừng, Lục Thanh Nghiên hỏi chuyện ông ấy cũng không nghĩ nhiều.
"Ông ta ấy à, nhiều năm trước được thợ săn cứu, ở thôn chúng ta hơn nửa năm."
"Chú Từ biết ông ta là người nơi nào không ạ?"
Lục Thanh Nghiên ngồi đối diện đội trưởng Từ, liếc mắt nhìn Chu Cảnh Diên, vẻ mặt đen tối không rõ.
Đội trưởng Từ lắc đầu: "Chú không biết."