Quả nhiên, đồng hồ mới là tượng trưng cho mị lực của người đàn ông.
Còn muốn triển lãm thêm một lát, kết quả Lục Thanh Nghiên nhanh chóng rời mắt.
Trịnh Quốc Vũ không tin, vươn cánh tay về trước cố ý để cô thấy rõ hơn một chút.
Sao Lục Thanh Nghiên có thể không biết Trịnh Quốc Vũ muốn làm gì, nếu được cô rất muốn mắng một câu có bệnh!
"Anh, anh làm gì thế?"
Trịnh Quốc Anh bị Trịnh Quốc Vũ cắt ngang, bất mãn căm tức nhìn anh ta.
"Nói chuyện hẳn hoi!"
Trịnh Quốc Vũ chán nản rút tay về.
Chắc chắn Lục Thanh Nghiên không bị đồng hồ hấp dẫn, quả thực không phù hợp với lẽ thường.
Trịnh Quốc Anh mím môi, biết Trịnh Quốc Vũ lại bệnh cũ tái phát.
"Tôi không có ý gì khác, chỉ muốn hỏi mà thôi."
Không tình nguyện hạ giọng xuống, Trịnh Quốc Anh ngầm hừ lạnh.
"Đây là nhà cô ư?"
Trịnh Quốc Anh lấy một chiếc kẹo sữa ra, thực sự không nỡ đưa cho Lục Thanh Nghiên.
Lục Thanh Nghiên không nhận, Trịnh Quốc Anh cho rằng cô chưa từng thấy: "Đây là kẹo sữa."
"Ồ, còn có chuyện gì không?"
Lục Thanh Nghiên vẫn lạnh nhạt, không vì Trịnh Quốc Anh cho kẹo sữa mà dịu dàng hơn.
Trịnh Quốc Anh tức muốn chết, người này là người nào thế, vậy mà ngay cả kẹo sữa cũng không ăn.
"Tôi muốn ở nhà cô."
"Có phải đầu óc cô còn chưa tỉnh táo hay không?"
Giọng nói đúng lý hợp tình của Trịnh Quốc Anh, khiến Lục Thanh Nghiên suýt nữa bị tức mà bật cười.
"Sao cô có thể chửi người ta như vậy?" Trịnh Quốc Anh ấm ức dậm chân: "Tôi bỏ tiền, cô cho tôi ở."
"Không cần, tôi không thích có người ở nhà tôi."
Lục Thanh Nghiên trực tiếp từ chối, cho dù cô ta ra giá trên trời cũng đừng mơ tiến vào cửa nhà cô.
"Cô muốn bao nhiêu tiền, tôi đều cho cô."
Trịnh Quốc Anh như hạ quyết tâm muốn ở nơi này, không cho Lục Thanh Nghiên vào cửa.
"Đồng chí, giọng điệu của em gái tôi không tốt, nhưng em ấy không có ác ý gì, cô nói xem cô muốn bao nhiêu tiền mới nguyện ý cho chúng tôi ở?"
Trịnh Quốc Vũ ước gì ở nơi này, gần quan được ban lộc, đến lúc đó còn không phải đều là của anh ta ư.
"Lặp lại lần nữa, tôi không muốn."
Đẩy tay của Trịnh Quốc Anh ngăn cản mình ra, Lục Thanh Nghiên bước vào sân nhà mình.
Trịnh Quốc Anh quýnh lên, giơ tay chặn cửa sân không cho cô đóng lại.
"Chúng tôi mua nhà cô, 300 tệ đủ không?"
"Tiểu Anh, em nói linh tỉnh gì thế?"
Gương mặt Trịnh Quốc Vũ âm trầm, quát lớn Trịnh Quốc Anh.
Bọn họ ở lại đây không bao lâu, sao có thể tiêu nhiều tiền như vậy mua một căn nhà ở nông thôn?
Nhỡ đâu người ta đồng ý, đến lúc đó cha anh ta không trả tiền nên làm sao bây giờ?
"Đứng ở đây làm gì thế?"
Trịnh Lão Căn chậm rãi bước tới, thấy con trai con gái chặn ở cửa nhà người ta, biểu cảm không vui quát lớn.
"Cha, cha mau tới đây."
Trịnh Quốc Anh vẫy tay với Trịnh Lão Căn, bảo ông ta nhanh đi lên.
Gương mặt Trịnh Lão Căn âm trầm đi lên triền núi: "Có chút quy củ hay không?"
Trịnh Quốc Anh bị biểu cảm nghiêm túc của Trịnh Lão Căn dọa sợ, lập tức rút tay.
Lục Thanh Nghiên không quản mấy người nữa, đóng cửa lại trước mặt Cửa đóng rầm lại, gương mặt của Trịnh Lão Căn lập tức trở nên khó coi.
Mấy năm nay ông ta lăn lộn ở bên ngoài không tệ, có người nào không cho ông ta chút mặt mũi.
Không nghĩ tới mới trở lại đại đội Thịnh Dương ngày đầu tiên, đã bị người ta không cho mặt mũi.
"Cha, chúng ta ở nơi này được không? Con thấy nhà này dọn dẹp sạch sẽ nhất."
Trịnh Quốc Anh giữ chặt tay Trịnh Lão Căn, làm nũng.
"Câm miệng, người ta không muốn, chúng ta không thể làm khó người khác."
"Nhưng mà..."
"Không có nhưng mà, lại đến nơi khác tìm xem."
Nếu được, đương nhiên là Trịnh Lão Căn nguyện ý ở chỗ thoải mái nhất, tiền đề là người ta nguyện ý.
Vừa rồi rõ ràng là đồng chí nữ kia không đồng ý, ông ta không có khả năng vừa đến đại đội Thịnh Dương đã làm khó người ta.
Chọc người ta không vui, cuối cùng làm hỏng chuyện lớn của ông ta, mất nhiều hơn được.
"Con không muốn đến nơi khác."
Trịnh Quốc Anh bắt đầu giở thói tiểu thư, cố chấp muốn ở nhà Lục Thanh Nghiên.
"Bốp..."
Một cái tát đánh mạnh qua, Trịnh Quốc Anh lập tức câm miệng, sợ hãi không dám nói gì nữa.
Vậy mà cô ta quên mất cha mình là loại người gì, sao có thể để cô ta tùy ý gây sự.
"Đi, đi tìm chỗ ở."
Trịnh Lão Căn rút tay về, đi xuống dưới sườn núi.
Trịnh Quốc Anh và Trịnh Quốc Vũ không dám nói nữa, im lặng đi theo sau Trịnh Lão Căn.