Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thập Niên 70: Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư, Được Gã Đàn Ông Thô Kệch Sủng Đến Khóc

Chương 216




Lục Thanh Nghiên nói lời tàn nhẫn xong, lạnh lùng nhìn Bạch Đào không ngừng khóc nháo.

Bạch Đào bị dọa sợ, co rúm người lại.

"CútI"

Giọng nói hung ác nham hiểm tràn ngập lệ khí của Chu Cảnh Diên vang lên, giống y như muốn giết người.

Bạch Đào đâu còn dám có tâm tư khác, lảo đảo chạy đi.

Lục Thanh Nghiên nhìn cô ta biến mất, thở dài một hơi trong lòng.

Loại người có sức chiến đấu như vậy, sao lại nghĩ tới chuyện đoạt đối tượng của người ta?

"Nghiên Nghiên, em đã thấy được ư?"

Phía sau truyền tới giọng nói khàn khàn của Chu Cảnh Diên.

Lục Thanh Nghiên quay đầu nhìn về phía anh: "Nhìn thấy cái gì?"

"Chuyện anh mới làm."

Vừa rồi Chu Cảnh Diên thực sự có xúc động muốn bóp chết Bạch Đào, nếu không phải nhìn thấy Lục Thanh Nghiên đứng ở đầu hẻm, anh đã không buông tay.

"Chu Cảnh Diên, sau này không được xúc động như vậy, trong lòng anh phải nghĩ tới em chứ."

Lục Thanh Nghiên tiến lên mấy bước, tới gần anh, nâng tay lên đặt trên ngực anh.

Cô thực sự thấy được, cũng thấy rõ sát ý trong mắt Chu Cảnh Diên.

Cô biết Chu Cảnh Diên không bình thản như ở mặt ngoài, ngầm có một ít hắc ám người khác không biết.

Cô biết rất rõ, có thể là khi còn nhỏ gặp phải cảnh ngộ như vậy mới tạo thành bóng ma trong lòng anh, mới khiến tính cách của anh có khiếm khuyết lớn như vậy.

Cô không sợ, trái lại đau lòng Chu Cảnh Diên như vậy.

Có cô ở đây, cô sẽ khiến anh trở nên tốt hơn.

"Được!"

Đôi mắt ửng đỏ, Chu Cảnh Diên lộ ra tươi cười sủng nịch.

"Về nhà đi!" "Ừm, chúng ta về nhà."

Nhìn nhau cười với anh, khóe miệng hai người hơi nhếch lên.

Không còn tâm tư tiếp tục đi dạo hợp tác xã mua bán, Lục Thanh Nghiên và Chu Cảnh Diên đạp xe trở lại đại đội Thịnh Dương.

Dừng xe ở dưới triển núi.

Chu Cảnh Diên nhìn Lục Thanh Nghiên, khàn giọng nói: "Anh trở về xem ngày."

Lục Thanh Nghiên ngượng ngùng ừm một tiếng: "Em biết rồi, anh mau trở về đi."

Chu Cảnh Diên nhìn theo Lục Thanh Nghiên về nhà, lúc này mới đạp xe về đội hai.

Quãng đường tốn mấy phút, vậy mà anh đạp mất 1 phút là về.

Thẩm Lâm ở phía xa thấy bóng dáng đạp xe như bay, còn thầm mắng là kẻ ngốc nào chà đạp xe đạp đắt như vậy.

Sau khi bóng dáng kia tới gần, Thẩm Lâm kêu rên một tiếng: "Anh Diên, xe của em!"

Thẩm Lâm ném công việc trong tay, phía sau còn truyền tới tiếng rống to của Chu Kiến Dân:

"Thẩm Lâm, cháu trở về cho chú."

Thẩm Lâm đâu quản nhiều như vậy, chạy tới cửa nhà Chu Cảnh Diên, đau lòng vuốt xe đạp bảo bối của mình.

Chu Cảnh Diên xách một cân gạo, một con gà rừng xông khói đi từ trong nhà ra.

"Anh Diên, anh muốn đi đâu?"

Mặc kệ xe đạp khiến mình đau lòng, Thẩm Lâm vội hỏi Chu Cảnh Diên.

"Tìm người mù họ La."

Chu Cảnh Diên treo gạo và gà rừng chỗ đầu xe đạp, lạnh nhạt trả lời.

Thẩm Lâm kinh hãi, giữ chặt xe đạp: "Anh Diên, anh có biết mình đang nói gì không?"

Người mù họ La là ai?

Trước đây ông ta là thầy bói nổi tiếng trong thôn!

Sau này đả kích phong kiến mê tín, người mù họ La không thể đoán mệnh nữa.

Sợ bị ông ta liên lụy, người trong thôn đều cách ông ta rất xa. "Tôi không ngốc."

Tâm trạng của Chu Cảnh Diên không tệ kiên nhẫn trả lời Thẩm Lâm.

"Anh Diên, anh tìm người mù họ La làm gì? Hay là buổi tối chúng ta hãy đi?"

Thẩm Lâm nhắc nhở Chu Cảnh Diên, còn nói thầm trong lòng.

Hôm nay Chu Cảnh Diên thoạt nhìn có tâm trạng rất tốt, có chuyện tốt gì xảy ra ư?

"Không được!"

"Anh Diên, anh có chuyện gì mà gấp như vậy?"

Thẩm Lâm không nghĩ ra, tràn ngập nghỉ ngờ nhìn Chu Cảnh Diên.

"Xem ngày kết hôn."

Có thể không vội sao, anh ước gì lập tức bay đến nhà người mù họ La.

"Thật ư?"

Thẩm Lâm lộ ra tươi cười vui sướng, còn không ổn định hơn Chu Cảnh Diên.

Chu Cảnh Diên lạnh nhạt nhìn anh ta, không trả lời Thẩm Lâm.

"Vậy chúng ta đi nhanh đỉi, bị người ta thấy được thì không tốt lắm."

Thẩm Lâm nhảy lên ghế sau xe, da mặt dày muốn đi theo Chu Cảnh Diên đến nhà người mù họ La.

Chu Cảnh Diên không so đo với Thẩm Lâm, đạp xe đi về phía nhà người mù họ La.

Nửa tiếng sau, tay Chu Cảnh Diên cầm một tờ giấy đỏ, đi ra khỏi nhà người mù họ La.