Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thập Niên 70: Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư, Được Gã Đàn Ông Thô Kệch Sủng Đến Khóc

Chương 214




Bạch Đào từ trên cao nhìn xuống, lạnh lùng nhìn Lục Thanh Nghiên đang uống nước.

Lục Thanh Nghiên không nhìn cô ta, nhìn bóng dáng cao lớn của Chu Cảnh Diên đứng ở dưới cửa sổ.

"Vì sao tôi phải rời khỏi anh ấy?"

Rời mắt đi, lúc này Lục Thanh Nghiên mới nhìn về phía Bạch Đào, ánh mắt lần đầu tiên trở nên sắc bén, khí thế bức người.

Trong lòng Bạch Đào thấp thỏm, không thể tin được một người phụ nữ nông thôn lại có khí thế mạnh mẽ như thế.

"Tôi cho cô tiền, cô rời khỏi anh ấy."

"Hửm? Cô muốn cho tôi bao nhiêu tiền?"

Tới rồi, cảnh tượng kinh điển còn máu chó tới rồi!

Lục Thanh Nghiên không nghĩ tới mình đi vào thập niên 70, vậy mà có lúc bị người ta lấy tiền ra đập.

Đôi của Lục Thanh Nghiên chống cằm, nghiêm túc suy nghĩ Bạch Đào có thể cho mình bao nhiêu tiền.

Bạch Đào cúi đầu nhìn túi xách chéo trên người mình, lấy một tờ 10 tệ trong túi ra ném lên bàn.

"Như vậy đủ rồi đúng không!"

Đối với Bạch Đào mà nói, 10 tệ không phải là con số nhỏ, khi lấy ra cô †a vô cùng đau lòng.

Lục Thanh Nghiên nhướng mày không nói chuyện, tiếp tục nhìn chằm chằm Bạch Đào.

Bạch Đào tức tới mức muốn xù lông, không nghĩ tới người phụ nữ này lại có lòng tham như vậy.

Cô ta lại mở túi xách chéo ra lần nữa, móc 10 tệ ra đặt lên bàn.

"20 tệ, là tiền thu vào 1 năm của người nhà quê các cô."

"20 tệ rất nhiều ư?"

Lục Thanh Nghiên không thèm liếc mắt nhìn 2 tờ đại đoàn kết trên bàn một cái.

"Cô còn cảm thấy chưa đủ ư?"

Bạch Đào trợn to mắt, căm tức nhìn Lục Thanh Nghiên. Lục Thanh Nghiên lắc đầu, lấy 10 tờ đại đoàn kết trong túi xách chéo của mình ra đặt lên bàn.

Gương mặt của Bạch Đào lập tức lúc thì xanh lúc thì trắng.

"Cô...

"Còn tưởng là cô có thể lấy được bao nhiêu tiền đập tôi cơ."

Cất tiền của mình đi, Lục Thanh Nghiên uống nước, không liếc mắt nhìn Bạch Đào một cái nào nữa.

Lúc này Bạch Đào không còn gì để nói, cầm lấy 20 tệ trên bàn xám xịt rời đi.

Chu Cảnh Diên ngồi xuống, cười nhìn cô: "Nghịch ngợm."

Lục Thanh Nghiên mỉm cười nói: "Đời này em chưa từng gặp người có thể lấy tiền đập em, cô ta là người đầu tiên, đáng tiếc không đủ tiền."

20 tệ đã không biết xấu hổ tống cổ cô ư?

Bày ra dáng vẻ cao cao tại thượng, nếu không phải thời đại không cho phép, cô đã lấy hơn 3 vạn tệ trong không gian ra đập cô ta.

Bạch Đào trở lại vị trí của mình, sau khi ngồi xuống thì không nói một lời.

Mấy thanh niên trí thức nữ liếc mắt nhìn nhau một cái, lén cười nhạo.

"Xem ra người nào đó thất bại rồi, người ta đã có đối tượng còn không biết xấu hổ dán vào, đúng là đồ không biết xấu hổ."

"Không biết xấu hổ, cho rằng gia cảnh tốt một chút, là có thể làm ra loại chuyện dơ bẩn như thế."

Lời nói càng thêm chói tai khiến Bạch Đào xấu hổ đến mức nước mắt chảy ra, cúi đầu nhỏ giọng nức nở.

"Được rồi, ít nói mấy câu đi."

Thanh niên trí thức cũ Trương Chí Viễn nói một câu, không an ủi Bạch Đào giống như trước đây nữa.

Bạch Đào ấm ức muốn chết, thấy không có ai an ủi mình, cô ta không có bậc thang lập tức đứng dậy chạy đi.

Mấy thanh niên trí thức nam muốn đuổi theo, bị mấy thanh niên trí thức nữ cản lại.

"Đuổi theo làm gì, với tính cách của cô ta chắc chắn không chạy xa, chỉ chạy quanh đây thôi."

Bạch Đào làm loại chuyện này không phải lần một lần hai, mọi người khâng muốn chiều cô †a nữa. Đám thanh niên trí thức bất đắc dĩ từ bỏ, bắt đầu ăn cơm.

Lục Thanh Nghiên vùi đầu ăn cơm, ăn sủi cảo Chu Cảnh Diên bưng tới.

"Ăn ngon."

Sủi cảo nhân thịt rất nhiều, tươi ngon mọng nước, cô ăn hết miếng này tới miếng khác.

Chu Cảnh Diên đẩy bát sủi cảo của mình cho Lục Thanh Nghiên: "Ăn ngon thì ăn nhiều một chút."

"Anh nuôi heo à?"

Lục Thanh Nghiên ngẩng đầu nhìn về phía Chu Cảnh Diên, oán trách trừng anh một cái.

"Anh chỉ nuôi em."

"Em không ăn được nhiều như vậy."

Đẩy bát sủi cảo của Chu Cảnh Diên về, Lục Thanh Nghiên lại gắp sủi cảo trong bát mình vào bát anh.

Chu Cảnh Diên chắc chắn cô không ăn nổi nữa, thì gắp sủi cảo cô đưa cho mình ăn.

Lục Thanh Nghiên ăn xong trước một bước, lằng lặng nhìn anh ăn cơm.

Tướng ăn của người này không nhã nhặn chút nào, trái lại hơi thô lỗ, nhưng cô nhìn kiểu gì cũng thấy đẹp.

"Anh ăn chậm một chút, ăn nhanh không tốt đối với dạ dày."

Lục Thanh Nghiên dịu dàng nhắc nhở anh, Chu Cảnh Diên ngẩng đầu nhìn cô, bắt đầu ăn chậm lại.