Thập Niên 70 Làm Ruộng Nuôi Con

Chương 3: 3: Quá Đáng Sợ






Việc gào to lên với hai đứa trẻ thật không phải là điều cô nghĩ, đây là phản ứng rất tự nhiên.



"Ồ, Nhị Oa đi, chúng ta đi nướng khoai lang, hình như trong phòng bếp còn có mấy cái, vừa đủ cho chúng ta ăn.



" Triệu Cẩm tới ầm ầm rồi cũng hầm hầm rời đi, nghe lời của mẹ cũng không bất ngờ chút nào mà lao ra khỏi phòng, chạy về phía phòng bếp.



Triệu Vinh theo sát ở sau lưng cậu nhóc, rất sợ chậm một bước anh cả sẽ giấu mấy cái khoai lang ăn một mình, đến lúc đó nó sẽ đói bụng.



Chờ hai đứa bé đi ra ngoài, Lạc Khả Khả bất lực ngã xuống giường, ngẩn người nhìn nóc nhà, suy nghĩ trống rỗng, cũng không cách nào suy nghĩ được gì.





"Kẻo kẹt kẻo kẹt ~ đông đông ~ "Mẹ nó, sẽ không phải là con chuột chứ?Lạc Khả Khả sợ hãi từ trên giường nhảy cẫng lên, ánh mắt kinh hãi quét qua mỗi một xó xỉnh trong phòng, cuối cùng dừng trong rương gỗ lớn ở đuôi giường, dắt cuống họng mà gào lên, "Đại Oa, Đại Oa, con mau tới, mau tới cứu mẹ ~ ""Mẹ, mẹ làm sao? Ai ức hiếp mẹ?" Trên tay Đại Oa còn cầm củi đốt chuẩn bị dùng để nướng khoai lang, chạy gấp vào với vẻ mặt giận đùng đùng.



"Mau, mau chỗ đó có chuột, mau đánh chết nó, không, đừng đánh chết, mau đuổi nó đi.



" Tay Lạc Khả Khả run run chỉ vào rương gỗ cuối giường, ngay cả giọng nói cũng run theo.



Đánh chết nhất định sẽ có máu chảy ra, đến lúc đó buồn nôn nhiều hơn, tuyệt đối không thể chấp nhận được, bây giờ cô thật xui xẻo, ngay cả con chuột cũng tới ăn hiếp cô phải không?Ai chẳng biết Lạc Khả Khả cô cái gì cũng không sợ, chỉ sợ những sinh vật như chuột, rắn, thật là quá đáng sợ.



"Mẹ, mẹ đừng sợ, anh cả rất lợi hại, chuột trong phòng này bị anh cả bắt mấy lần, bây giờ cũng ít thấy, không nghĩ tới hôm nay lại dám chạy tới, mẹ nhìn con với anh cả đuổi nó đi thế nào.



" Đứa con thứ hai Triệu Vinh ngẩng đầu an ủi mẹ, lá gan của mẹ thật nhỏ, mỗi lần thấy chuột đều kêu la om sòm.



Đại Oa và Nhị Oa không có chút do dự, hai tay xách cây gậy trực tiếp mở rương gỗ ra, nhìn thấy bên trong không khỏi đồng thời liếc mắt.



"Tam Oa, sao em ở trong rương gỗ? Em trở về khi nào?" Triệu Đại Oa trực tiếp đưa tay ôm Tam Oa từ trong rương gỗ ra hỏi.




"Tam Oa, em như vậy không được, đừng tưởng rằng em không biết nói chuyện anh hai không nói em, em có biết em vừa mới hù dọa mẹ hay không? Lần sau còn như vậy, mẹ không đánh em, anh cả và anh hai cũng đánh em.



"Nhị Oa nói xong, quay đầu nhìn Lạc Khả Khả toét miệng cười nói, "Mẹ, mẹ nhìn xem, chuột mà mẹ thấy là thằng nhóc Tam Oa, mẹ người đừng nóng giận, coi chừng lại xấu người, con và anh cả ôm Tam Oa ra ngoài đánh một trận, mẹ cũng không cần mẹ động tới, ha ha ~ ""Anh cả, còn không mau bế Tam Oa đi, không hung hăng đánh nó một trận, nó sẽ không nhớ ——" Triệu Nhị Oa lẩm bẩm trong miệng, nhưng bước chân dưới cũng không chậm.



Lạc Khả Khả trợn mắt hốc mồm nhìn mấy anh em làm việc, thật là ngây người, đồ vật bên trong rương gỗ ở đuôi giường bị lật lộn xộn.



Còn có đứa nhỏ vừa rồi, Nhị Oa gọi nó là Tam Oa, vậy chính là đứa con thứ ba của nguyên chủ - Triệu Quy.




Mẹ nó, đứa nhỏ như vậy, chỉ nhỏ như vậy, cơ thể gầy như vậy, cô có thể chăm sóc đứa trẻ này sao?Thật buồn phiền, cô không biết có thể tự nuôi ngay cả bản thân mình hay không!Ngồi ngốc ở bên giường đất, nơi đó nhìn xuyên qua cửa hướng tới phòng bếp, lúc còn có thể nghe được giọng nói của mấy đứa bé truyền vào.



Bắt đầu từ hôm nay cô chính là mẹ của ba đứa bé!Nhìn gia cảnh nhà quá nghèo ngay cả ngọn đèn cũng không có, thành thật mà nói, cô rất tuyệt vọng.



Ở trong trí nhớ của nguyên chủ, điều kiện của cô so với người khác thế này đã coi như là tốt, ít nhất mỗi ngày cho tới bây giờ cô không phải làm việc, cũng không cùng người trong thôn nói chuyện.





Cảm thấy mình là người thành phố, tài trí hơn người một bậc, tóm lại một câu nói, chính là mắt chó coi thường người, tự cho là đúng.



Cũng thật may tính cách nguyên chủ là như vậy, khiến Lạc Khả Khả có phần an lòng, nếu như nguyên chủ là một người nhiều chuyện, nhiệt tình, cô thật không biết làm sao để thay thế cô ấy.



"Mẹ, con đã thay mẹ dạy qua Tam Oa, bảo đảm sau này nó cũng không dám nữa, mẹ có thể đừng nóng giận hay không?" Triệu Cẩm ôm em trai đi tới thương lượng.



Lời này lừa gạt ai đó?.