Khương Truyện Phúc, Lý Nhị Hoa đều không phải thứ tốt lành gì.
Lý Nhị Hoa thích chiếm lợi, là con người thối nát từ tận xương tủy. Khương Truyện Phúc kia cũng chẳng tốt hơn bà ta bao nhiêu.
Mặt ngoài, ông ta luôn nêu cao tinh thần vì tốt cho cháu trai cháu gái, ấy vậy mà trên thực tế ông ta cũng nối giáo cho giặc đi theo Lý Nhị Hoa từ lâu rồi.
Bọn họ đã cùng nhau nuốt trôi không ít thứ cha mẹ Khương Song Linh để lại.
Còn Khương Hồng Bình, đứa em họ ở chung một phòng với cô kia. Khương Hồng Bình không phát hiện sự thay đổi gần đây của cô.
Ngược lại Khương Song Linh lại phát hiện ra con nhỏ vừa ngốc nghếch vừa độc ác này không giống người trong trí nhớ.
Ấy vậy mà con ngốc ấy còn khoa trương tới mức chỉ sợ người khác không biết nó đã khác hẳn trước đây nữa chứ?
Từ trước đến nay, Khương Song Linh còn chưa từng gặp loại người ngu xuẩn như vậy bao giờ.
……
Loại người này hoàn toàn không cần cô chủ động trả thù, bản thân cô ta thích chơi với lửa, kiểu gì cũng có ngày chết cháy.
Cứ cho con ngốc da mặt dày này ngoe nguẩy trước mặt Tiêu Chấn Xương đi, Khương Song Linh đang hồi hộp ngồi một bên chờ xem kịch vui đây.
Không, bây giờ cô chỉ muốn rời xa cái gia đình này nhanh một chút.
Tới nơi, cô đẩy cửa phòng căn nhà cũ ra, bên trong rơi xuống một tầng bụi xám, có một gian phòng đã sụp.
Tuy cô và Khương Triệt sẽ không ở nơi này bao lâu, nhưng Khương Song Linh vẫn cùng em trai quét dọn sạch sẽ bên trong bên ngoài nơi này một lần.
Một ít đồ dùng cũ vẫn còn có thể sử dụng được.
Khương Song Linh trong trí nhớ của cô càng thêm quyến luyến căn nhà này.
“Em trai, về sau chị sẽ làm cho em có cuộc sống hạnh phúc.”
Tiết Ninh Ninh đã cắn răng đưa số tiền kia cho cô, nhà cô ta mỗi người góp vào một ít, cũng góp được hơn 300, cộng thêm 500 đồng tiền kia nữa, hiện giờ trên người Khương Song Linh đã có 800 rồi.