Khương Song Linh mở ra xem, thấy một chiếc đồng hồ nữ màu bạc, phía dưới đáy hộp là… một xấp 500 đồng tiền cùng với phiếu thịt, phiếu vải.
Đếm đếm, hẳn mười tờ 1 cân phiếu thịt, khóe miệng Khương Song Linh mỉm cười.
Thầm nghĩ anh chồng hời này thật có ý tứ. Không nói đến cái khác, ít nhất có mười phần chân thành, cũng rất rộng rãi và thông minh.
Khương Song Linh đem tiền cùng phiếu cất kỹ, người khác tới hỏi thăm trong hộp có cái gì, cô liền nói là đồng hồ.
Cô còn rất khoa trương mà đem đồng hồ đeo vào cổ tay. Đồng hồ này kiểu dáng rất đẹp, nhỏ hơn đồng hồ bình thường một ít, thích hợp cho phụ nữ đeo.
Trong thôn bọn họ ít người có đồng hồ, nhỏ đẹp tinh xảo như vậy càng hiếm có. Rất nhiều cô gái trong thôn tầm tuổi cô chạy lại vây xem. Trong đó có một người tên Tiết Ninh Ninh, cũng chính là kẻ chiếm suất sinh viên của Khương Song Linh.
Từ sau khi Khương Song Linh rơi xuống giếng, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy cô ta. Thời điểm nhìn thấy Khương Song Linh, Tiết Ninh Ninh mặt đầy ngại ngùng, còn đưa cho cô hai túi đường.
Khương Song Linh nhìn cô ta: “Chờ qua mấy ngày cô cũng đi nhỉ?”
“Đúng vậy, chuẩn bị đến trường học báo danh”. Tiết Ninh Ninh nắm chặt ống tay áo, cô ta ở nhà chờ xác nhận chắc chắn việc Khương Song Linh kết hôn mới hoàn toàn yên tâm.
Vị trí sinh viên này nhất định phải thuộc về cô ta. Mấy ngày qua tâm trạng cô ta không dễ chịu, lo sợ Khương Song Linh làm ầm ĩ, làm hỏng suất sinh viên cô ta đã chiếm được.
Hiện tại, Khương Song Linh lựa chọn gả chồng xa, theo vào trong quân. Tất cả mọi thứ đều xong xuôi, cô ta mới có thể yên tâm.
“Chúc mừng”. Khương Song Linh cười cười, cũng không muốn trò chuyện cùng cô ta.
Thời điểm Tiết Ninh Ninh rời đi, cho Khương Hồng Bình bên cạnh một ánh mắt. Khương Song Linh vờ như không biết hai người mắt đi mày lại. Thật coi người khác là kẻ ngốc không bằng?
Đêm hôm đó, thừa lúc đêm khuya vắng người, Khương Hồng Bình vờ đi tiểu đêm, lặng lẽ chạy ra khỏi nhà họ Khương. Khương Song Linh đi theo sau cô ta.
Dưới gốc cây to, Tiết Ninh Ninh trốn ở phần rễ cây chờ sẵn.
“Cô… Cô làm tôi sợ chết đi được”
“Xuỵt, nhỏ tiếng thôi”
“Yên tâm, đêm đã khuya, không có ai”
“… Hồng Bình, nói nhỏ chút đi”