Tựa như một vật chói lòa, có thể thấy cậu nổi bật giữa đám đông. Mà trên người cậu có mặc áo da, vừa nhìn đã biết điều kiện gia đình rất tốt.
Lại gần nhìn xem thì sẽ thấy dù là đường may hay chất liệu của áo da trên người thiếu niên đều tốt hơn hẳn đồ cô gái bán.
"Ha ha, em gái, cô nhìn gì vậy?" Giang Trường Hải thấy người bán hàng nhìn chằm chằm Úc Thừa không chớp mắt, quơ quơ tay trước mặt cô gái.
Người bán hàng vội hoàn hồn, hơi đỏ mặt nhỏ giọng nói: "À, đồng chí Giang, đây là người thân của anh hả?"
Ở nông thôn, con trai mười sáu, mười bảy tuổi đã có thể kết hôn rồi.
Giang Trường Hải liếc mắt một cái là hiểu rõ tâm tư nhỏ của cô gái, cười nói: "Đúng vậy, là con của họ hàng tôi, hiện tại mới mười hai tuổi, dáng vẻ không tệ nhỉ?"
"Hả, mới mười hai tuổi?" Người bán hàng nghe Giang Trường Hải nói vây, khuôn mặt đỏ ửng chợt tan đi.
Dáng người cao vậy mà chỉ mới mười hai tuổi.
Giang Trường Hải cảm thán: "Đúng vậy, trẻ con trên thành phố đúng là khác với chúng ta."
Ông cũng phải cho con gái mình ăn ngon hơn, để nhanh chóng trở thành một thiếu nữ cao ráo xinh đẹp, sau này có đánh nhau với ai cũng không vì bất lợi ngoại hình mà thua thiệt.
"Ừm, đúng là vậy thật."
Người bán hàng gật gật đầu, nhìn cậu là biết không phải người thường có thể nuôi ra.
Sau khi qua cơn rung động, người bán hàng mới nhớ lại công việc của mình: "Đồng chí Giang, lần này anh tới là muốn mua gì vậy?"
"Tôi muốn mua kem dưỡng da, cô cứ đưa tôi hai hộp là được."
"Được."
Người bán hàng vừa lấy hàng vừa thầm nghĩ đồng chí Giang đúng là một người chồng tốt.
Một tháng mua đồ ở chỗ mình phải tốn hơn mười đồng, mà toàn là cho vợ con hết, chưa thấy ông mua cho mình cái gì bao giờ.
Mà Tô Uyển Ngọc lại kéo tay áo chồng mình: "Anh Hải, mua một hộp kem dưỡng da là đủ rồi."
Giang Trường Hải sảng khoái nói: "Một hộp sao đủ để hai mẹ con em chia nhau được? Hai người cùng xài một hộp, có mà đánh nhau đấy."
"Anh nằm mơ à, anh nghĩ em là ai chứ..." Tô Uyển Ngọc khẽ trừng ông một cái, oán trách ông.
Ngay lúc hai người đang nói chuyện, người bán hàng đã mang kem dưỡng da về: "Đồng chí Giang, hai hộp kem dưỡng da đây."
Giang Trường Hải chưa trả tiền vội mà lại nhắc nhở: "Vợ à, không phải em vừa nói muốn mua son à?"
"Phải ha, suýt nữa quên mất."
Tô Uyển Ngọc gật đầu, hỏi người bán hàng: "Chỗ các cô có son môi không vậy?"
Người bán hàng ngạc nhiên nhìn bà: "Có ạ. Đúng lúc hôm trước mới nhập về một lô hàng son môi, đều là từ Thượng Hải tới không đây, mời cô qua đây xem thử ạ."
Phải biết là rất ít người ở nông thôn biết son môi là gì.
Dù sao một thỏi nhỏ chút xíu đã mất năm, sáu đồng rồi!
Hiện tại son môi vẫn chưa được dùng để trang điểm phổ biến như sau này, mà cung tiêu xã không dám nhập hàng quá nhiều, sợ bán không hết, họ chỉ nhập hai ba loại thôi.
Tô Uyển Ngọc nhìn một hồi, chọn trúng thỏi có màu hồng phấn. Màu này không nổi bật như màu đỏ, lại có thể làm sáng da hơn.
"Cái này."
"Mắt thẩm mỹ của đồng chí thật tốt, đây là thỏi đắt hàng nhất đó."
Người bán hàng chỉ thuận miệng nói một câu, Giang Trường Hải lại tự đắc nói: "Em gái, cô nói chuẩn quá, mắt thẩm mỹ của vợ tôi là tốt nhất, nếu không sao lại chọn được người chồng cỡ tôi. Đương nhiên là mắt tôi cũng rất tốt, cưới được cô vợ xinh đẹp lại dịu dàng như vậy."
Người bán hàng tự dưng bị thồn một đống cơm chó đầy miệng: ... Cô chỉ là một cô gái còn độc thân thôi, sao phải bị tổn thương như thế chứ?