Được rồi, được rồi, lại nuôi thêm một ngày vậy.
Đợi tới sáng hôm sau phải lén hỏi thằng cả xem nông trường Hoa Trung ở đâu, mau đưa tiễn cậu thiếu gia nhỏ từ Thủ Đô này đi đi.
Nếu thêm vài ngày nữa thì lương thực nhà mình không trụ nổi tới cuối năm đâu!
Nhưng hôm sau tuyết vẫn rơi, cho dù Trương Quế Hoa muốn tiễn Úc Thừa đi thật sớm thì cũng không thể để con trai cả của mình ra ngoài nghe ngóng tin tức trong trời bão tuyết được.
Hết cách rồi, bà ta đành nhịn thêm mấy ngày nữa.
Sau cái lần Giang Miên Miên và Úc Thừa ra ngoài đi chơi, cô liền sửa thói quen lại thành buổi sáng làm bài, buổi chiều ra ngoài chơi.
Chí Văn, Chí Võ rất thích Úc Thừa tới từ Thủ Đô này, có chơi gì cũng gọi anh trai nhỏ, hằng ngày hí ha hí hửng theo sau như cái đuôi nhỏ.
Mấy bé gái nhà lão Nhị cũng dính theo hai người đi chơi cả ngày, mấy cô bé chưa từng nhẹ nhàng, vui vẻ sống như vậy bao giờ...
Bên ngoài tuyết vẫn đang rơi, ngoài ruộng trong nhà chẳng có việc gì phải làm, người lớn trẻ con hiếm khi có được khoảng thời gian ở không như vậy.
Chơi với nhau mấy ngày nay, Úc Thừa vẫn cảm thấy cừu con đã thay đổi mắt nhìn của cậu.
Mặc dù nhìn ngốc ngốc, nhưng không yếu đuối như mấy cô bé khác, hở tí là than mệt, khóc bù lu bù loa lên.
Chỉ là hơi ham ngủ, lúc không học thì thích nhất là nằm ngủ trên giường.
Mấy ngày nay, đôi mắt Trương Quế Hoa đã khó chịu tới đỏ lên luôn rồi. Nếu tuyết vẫn chưa chịu dừng thì bà ta sẽ đuổi Úc Thừa ra ngoài.
Mới có mười hai tuổi thì cậu thật sự quá ham ăn!
Còn ăn dữ hơn một thanh niên trai tráng đi làm lao lực. Lương thực trong nhà mơ qua hai ngày nhưng có thể thấy rõ đã ít đi.
Không biết có phải ông trời nghe thấy lời cầu nguyện của bà ta hay không mà trận bão tuyết liên miên mấy ngày cuối cùng cũng dừng. Truyện Quan Trường
Tuyết rơi đầy khắp nơi, thời tiết lại càng rét lạnh. Giang Trường Hải nghĩ tới đống bông của mình, hiện tại là thời cơ tốt để bán chúng.
"Úc Thừa, hôm nay chú sẽ ra ngoài bán bông, thuận tiện hỏi thăm về nông trường Hoa Trung luôn cho cháu. Cháu cứ ở nhờ chờ tin."
Úc Thừa nghe vậy, chủ động hỏi: "Chú Giang, để cháu đi với chú. Cháu có thể làm việc giúp chú, sức cháu lớn lắm đó."
Giang Trường Hải bóp bóp cánh tay Úc Thừa, cười trêu chọc: "Con nít con nôi chưa đủ lông đủ cánh thì sức lực bao nhiêu chứ?"
Úc Thừa không nói nhiều lời, đi ra khỏi phòng dời một tảng đá lớn ở bên ngoài nhà họ Giang. Giang Trường Hải nhìn mà muốn trợn lòi cả mắt.
Đứa nhỏ này ăn gì mà lớn vậy? Sức lực khỏe đến thế!
Úc Thừa buông tảng đá xuống, cười hỏi: "Chú Giang thấy sao?"
"Nhóc con được lắm đấy. Đi, chú dẫn cháu đi cùng." Giang Trường Hải cười lớn vỗ lên bả vai không lớn lắm của thiếu niên, dẫn cậu đi gặp ông Ngưu.
Ông Ngưu mặc áo bông dày cộm nhưng vẫn lạnh cóng run người đứng trong hẻm nhỏ.
Nhìn thấy Giang Trường Hải dẫn một đứa nhóc tới mới cười hỏi: "Trường Hải, sao lại dẫn trẻ con theo vậy?"
"Đây là cháu họ hàng xa của tôi, tên Úc Thừa."
Giang Trường Hải thuận miệng đáp lại, sau đó vào thẳng chủ đề: "Ông anh, tôi hỏi anh chút chuyện. Anh có biết nông trường Hoa Trung không?"
"Nông trường Hoa Trung à? Có nghe nói. Cậu hỏi chuyện này làm gì?" Ông Ngưu nghi hoặc nhìn ông, đó là nơi bên trên dành cho mấy kẻ phạm tội.
Úc Thừa nghe ông Ngưu bảo mình biết tin của nông trường Hoa Trung thì trong lòng cực kỳ phấn khởi, giọng điệu tràn đầy kích động hỏi: "Mau cho cháu biết vị trí cụ thể!!"