Thập Niên 70 Em Gái Là Một Đại Mỹ Nhân

Chương 17





Nếu nhường chỗ ngồi, chẳng lẽ định đứng trên tàu suốt năm ngày sáu đêm à? Cô đâu phải Bồ Tát.

Tiểu Hồ: “! ”Quýt không ngọt lắm, ăn ở trong miệng vừa chua vừa lạnh, mùi vị tuyệt đối không bằng hai quả quýt đóng hộp trong túi.

Nhưng chua cũng có cái lợi của nó, ít nhất khí đọng trong lồng ngực đã được giải tỏa rất nhiều.

Cô không vứt vỏ quýt đi, mà dùng khăn tay gói lại, nhét vào trong khăn quàng cổ.

"Làm gì vậy?" Tiểu Hồ kỳ quái nhìn cô gái nhỏ loay hoay.

Nghe vậy, Trần Lộng Mặc không thể trực tiếp nói rằng mùi trong xe khó ngửi, chỉ đưa tay lấy vỏ quỷ từ trong tay Tiểu Hồ, dùng khăn bọc lại rồi đưa cho anh ta, ra hiệu anh ta đặt trên cổ áo của mình.


Tiểu Hồ làm theo, lập tức cảm thấy mùi thơm của vỏ quýt xông vào mũi.

Mặc dù không thể hoàn toàn át đi mùi khó ngửi trong toa xe, nhưng rất có hiệu quả.

Nếu như trực tiếp vùi mặt vào khăn quàng cổ giống cô gái nhỏ, hiệu quả chắc chắn sẽ tốt hơn nhiều.

Không thể không nói, cô gái nhỏ này rất thông minh, Tiểu Hồ nhe răng cười, giơ ngón tay cái với cô.

Trần Lộng Mặc cong mắt vì được khen ngợi, đang định bóc một quả quýt khác thì ánh mắt vô tình chạm phải một đôi mắt khao khát.

Đó là một người đàn ông trung niên, tuổi tác không chênh lệch nhiều so với Trần Đức Mậu.


Làn da trắng nõn, hào hoa phong nhã, lúc trước hẳn là một người có thể diện.

Nhưng lúc này quần áo chật vật, bờ môi khô nứt, ngay cả chỗ ngồi tử tế cũng không có, thê lương cuộn mình ở lối đi, cả người đều lộ ra vẻ uể oải chết lặng.

Chỉ có đôi mắt hơi có vẻ mỏi mệt kia là khát vọng nhìn chằm chằm quả quýt trên đùi Tiểu Hồ.

Hiển nhiên Tiểu Hồ cũng nhìn thấy, không biết anh ta nghĩ đến cái gì, im lặng một lát rồi trực tiếp móc từ trong túi ra hai quả quýt đưa tới.

Người đàn ông trung niên không ngờ sẽ có một màn này, nhất thời sửng sốt.

Ngược lại, người đàn ông ăn mặc sang trọng ở bên cạnh mỉm cười xua tay, giọng điệu có phần trịch thượng:"Đồng chí này, như vậy là không được đâu, đây chính là phần tử xấu xa, phải cải tạo lao động, tôi là người của Bộ An Ninh phụ trách áp giải ông ta, tôi thật lòng khuyên hai người nên cách xa ông ta một chút, người như ông ta không xứng ăn những thứ ngon như vậy.

"Lời này vừa nói ra, tia sáng cuối cùng trong mắt người đàn ông trung niên tối sầm lại, ôm đầu gối chậm rãi gục đầu xuống, giống như muốn cuộn mình thành một quả bóng, không nhìn về phía này.

.