Thập Niên 70: Đoán Mệnh Sư

Chương 96: Tiệc khai trương




Hôm nay, Phú Quốc Khánh lại một lần nữa tìm tới Văn Trạch Tài. Lần này cậu ấy tươi tỉnh hơn mấy lần trước rất nhiều vì trên tay đang cầm hai tờ sinh thần bát tự của mình và người yêu, Phú Quốc Khánh ngượng ngùng xen lẫn hồi hộp, thấp thỏm đưa cho Văn Trạch Tài: “Đại sư, nhờ thầy tính giùm xem hai đứa chúng tôi có hợp nhau không.”

Lá số bát tự (tên gọi khác là lá số Tứ trụ) giống như một bản tấu chương ghi chép đầy đủ vận mệnh con người, được hình thành dựa trên Tứ trụ (giờ - ngày - tháng - năm sinh). Mỗi trụ này chứa một cặp Thiên Can và Địa Chi riêng. Từng Can, Chi lại mang âm dương ngũ hành khác nhau, khi chịu tác động bởi sự vận hành của vũ trụ sẽ sinh ra cường hoặc nhược, từ đó gây ảnh hưởng tới vận mệnh con người.

Hoặc hiểu một cách đơn giản, lá số Bát tự gồm hai phần Mệnh và Vận. Mệnh là số phận, là những gì được định sẵn từ khi chào đời. Mệnh chỉ tốt khi thân không vượng cũng chẳng suy. Còn Vận đề cập ở đây chính là vận khí của từng giai đoạn trong cuộc đời, có thể thịnh hoặc suy, thông đạt hay bế tắc, vui sướng hoặc buồn khổ, vinh hay nhục…Mà trong cuộc đời mỗi người sẽ phải trải qua các đại vận hoặc tiểu vận khác nhau.

Thông qua nghiên cứu lá số bát tự, người ta sẽ xem được tổng thể cuộc đời từ quá khứ, hiện tại, tương lai cho tới những vấn đề chi tiết hơn như tính cách, gia đạo, công danh, sự nghiệp, tình duyên, mối quan hệ cha mẹ, vợ chồng, con cái, ngoài ra còn tính được cả danh lợi, tiền tài hoặc bệnh tật, tai nạn, rủi ro…

Chính vì vậy, xem sanh thần bát tự từ lâu đã trở thành tập tục không thể thiếu trước khi hai người chính thức bước vào hôn nhân để xét xem tuổi tác hai bên có hoà hợp hay không, hai tuổi này lấy nhau về liệu là đại cát hay đại hung, nếu chẳng may rơi vào đại hung thì có thể hoá giải được không và cách thức hoá giải như thế nào…

Văn Trạch Tài đón lấy, cẩn thận nhìn hết một lượt, hạ bút viết xuống vài chữ rồi đưa trả lại cho Phú Quốc Khánh, anh tủm tỉm mỉm cười: “Đất nước giao hoà, đại hợp!”

Nhận được lời này, Phú Quốc Khánh như nắng hạn gặp mưa rào, cậu vui mừng khôn xiết, trịnh trọng giơ hai tay nhận lấy, cẩn thận gấp tờ giấy làm tư, nhét sâu vào túi áo rồi phấn khởi cười toe toét: “Vậy đến lúc đó kính mời Văn đại sư tới uống ly rượu mừng chung vui cùng gia đình chúng tôi.”

“Được, nhất định tôi sẽ tới chúc mừng đôi uyên ương!” Văn Trạch Tài sảng khoái đồng ý.

Chẳng biết từ đâu mà Tất Trường Lâm, Uông Quân Đào cùng Dương Vĩnh Thắng biết được tin Văn Trạch Tài khai trương cửa hàng bói toán, thế là nhân dịp cuối tuần mấy anh chàng hồ hởi kéo nhau tới đây ồn ào tặng quà mừng.

Anh em có lòng, mình mà từ chối thì cũng ngại, vậy nên túi to, túi nhỏ có bao nhiêu Văn Trạch Tài thoải mái nhận hết.

Để đáp lại thịnh tình của mọi người, Điền Tú Phương cùng Trần Vân Hồng lao ngay xuống bếp, chuẩn bị một mâm cỗ thịnh soạn, vừa là để thiết đãi khách khứa vừa ngụ ý chúc mừng Văn Trạch Tài khai trương hồng phát, đại cát đại lợi. Bữa tiệc diễn ra rất ấm cùng và vui vẻ, cả chủ lẫn khách đều vô cùng hài lòng. Tới tận tối mịt, ăn sạch sành sanh hết cả nước lẫn cái mấy thằng bạn lầy lội mới chịu đứng dậy ra về.

Nhìn vợ con vì mình mà phải vất vả nấu nướng dọn dẹp, Văn Trạch Tài thật lòng nói: “Vất vả cho mọi người rồi.”

Đang lúi húi rửa chén bát, Điền Tú Phương và Trần Vân Hồng không hẹn mà cùng ngước lên, lắc đầu cười vui vẻ:

“Không mệt, không mệt, ngày hôm nay rất vui!”

Trong khi đó, Triệu Đại Phi lại không khách khí, nhếch mép cười gian xảo: “Nếu sư phụ ngại vợ con và sư mẫu vất vả không bằng thưởng cho hai người họ ít tiền tiêu vặt đi.”

Ngay lập tức, Trần Vân Hồng trừng mắt nạt: “Đại Phi!”

Song, Văn Trạch Tài lại vô cùng tán thưởng: “Hay lắm, ý kiến này rất hay!”

Nói đoạn, anh quay về phía vợ: “Vậy mỗi người sáu đồng đi, song thập nhị cát lợi!”

Ở nhà này, tiền lớn tiền nhỏ đều nằm hết trong túi Điền Tú Phương, vậy nên Văn Trạch Tài chỉ việc nói ra con số, bà xã sẽ tự biết phân chia.

Ngay khi Trần Vân Hồng nhận được sáu đồng tiền, còn chưa kịp bỏ vào túi áo thì Triệu Đại Phi đã thò mặt qua, thì thầm xin xỏ: “Vợ vợ, tiền này cũng xem như có một nửa công lao của anh. Em có thể cho anh ba đồng được không?”

Trần Vân Hồng nheo nheo mắt đề phòng: “Anh cần tiền làm gì?”

Triệu Đại Phi đảo mắt, nói dối quanh co: “Thì đàn ông đàn ang cũng phải có tí tiền dằn túi chứ em. Đi ra ngoài mà không có đồng nào trong người cảm thấy dúm dó thế nào ấy, làm gì nói gì cũng không được tự tin, phóng khoáng cho lắm. Người ta vẫn hay bảo mạnh vì gạo, bạo vì tiền mà em. Đi, chia anh ba đồng thôi.”

Ai dè, Triệu Đại Phi vừa dứt lời, Văn Trạch Tài đã phủ đầu ngay: “Đại Phi, nghiêm cấm bài bạc đỏ đen nha!”

Nghe vậy, Trần Vân Hồng lườm anh chồng cháy mắt rồi không thèm nói hai lời trực tiếp nhét tiền vào túi áo, dứt khoát xoay người đi theo Điền Tú Phương dắt hai đứa nhỏ về nhà chuẩn bị ngủ.

Bị bỏ lại, Triệu Đại Phi tiu nghỉu như bánh đa gặp nước: “Ơ, vợ…này, nghe anh nói đã…”

Nhưng rất tiếc, cô đã đi xa rồi, chỉ để lại một bóng lưng vô cùng lạnh lùng, bít cửa thương lượng!

Không xin được tiền, Triệu Đại Phi giương cặp mắt ai oán nhìn Văn Trạch Tài: “Sư phụ, con có đi đánh bạc đâu!”

“Biết chứ!”, Văn Trạch Tài tủm tỉm cười: “Con định đi làm quen với đám lưu manh du thủ du thực ở phố bên chứ gì?! Đại Phi, thầy nói con nghe, những người đó không giống với đám anh em dưới thị trấn mà trước đây con từng giao du đâu. Những người ở đây đừng mong nói chuyện tình nghĩa, bọn chúng chỉ nhìn tiền thôi. Nếu để chúng biết trong người con có tiền, chúng sẽ tìm mọi cách dụ dỗ bằng sạch cho xem. Đại Phi à, đừng làm chuyện ngu ngốc mà rước hoạ vào thân!”

Bị chọc thủng tâm tư, Triệu Đại Phi xấu hổ gãi gãi mũi: “Dạ, con biết rồi sư phụ!”

Trước đây bãi sạp vỉa hè không sao, giờ mở được cửa hàng tử tế đáng hoàng, Triệu Đại Phi rất lo nhỡ đâu có ngày đám lưu manh côn đồ kéo tới đòi thu phí bảo kê rồi gây chuyện phiền hà. Thế nên cậu tính dùng kế tiên lễ hậu binh, đi trước đánh tiếng kiếm quan hệ biết đâu bọn chúng nể tình nương tay. Ai dè chỉ mới rục rịch chưa kịp làm gì đã bị sư phụ bắt thóp rồi.

Mà còn hên là chưa kịp ấy, chứ làm thật rồi thể nào cũng bị chửi thúi đầu cho xem. Triệu Đại Phi xoa xoa ngực, ôm may mắn lẽo đẽo đi theo Văn Trạch Tài về nhà.

Kết quả hai thầy trò còn chưa về tới nhà đã nhìn thấy chú Viên hấp ta hấp tấp chạy ngược ra đầu hẻm. Sao đêm hôm khuya khoắt chú còn chạy đi đâu thế này, đã thế mặt mũi trông có vẻ lo lắng dữ lắm, thấy vậy, Văn Trạch Tài liền chủ động cất tiếng gọi.

Nghe có người gọi tên mình, chú Viên mới giật mình dừng bước rồi sốt ruột hỏi: “Đồng chí Văn, đồng chí Triệu, hai người có trông thấy đồng chí Chu đâu không?”

Chu Vệ Quốc ấy hả? Triệu Đại Phi xoa xoa cằm ngẫm nghĩ: “Hình như lúc xế chiều cháu thấy cậu ta chạy về hướng Tây thì phải.”

Nghe vậy, chú Viên lật đật toan rẽ sang hướng đó: “Được được, để chú chạy qua đó xem thế nào, chứ chưa hôm nào nó về muộn như hôm nay.”

Để ông già đi một mình trong đêm tối cũng không đành, Văn Trạch Tài dặn sơ Đại Phi vài câu rồi vội vàng đuổi theo, kéo chú Văn lại: “Chú về trước đi, để cháu đi tìm cậu ấy cho.”

Lúc này chú Viên mới đem sự tình ban chiều kể lại một lượt: “Chiều nay dọn hàng về trông nó có vẻ không được vui cho lắm song chú cũng ngại, không tiện hỏi kỹ. Thế nhưng khi hai chú cháu đang ngồi ăn cơm thì nó đột nhiên buông đũa, đứng bật dậy nói cái gì mà có người kiếm phải đi ngay. Rồi còn dặn chú nếu có ai hỏi nhất định không được nói có quen biết nó. Đấy, nó chỉ nói như vậy rồi ba chân bốn cẳng phóng vọt đi ngay, tới giờ này vẫn chả thấy tăm hơi đâu. Trăng đã lên đến ngọn rồi, bận bịu gì thì giờ này cũng phải về nghỉ ngơi rồi chứ. Chú lo quá, không biết giữa đường nó có gặp chuyện bất trắc gì không nữa?!”

Càng ở gần chú Viên càng cảm thấy quý mến Chu Vệ Quốc, thậm chí còn có ý định nhận nó làm con nuôi. Thế nhưng thằng bé này trời sinh tính tình lạnh nhạt, khó gần đâm ra chú cũng ngại mở miệng đặt vấn đề.

Từ đầu hẻm cổ đi thẳng về phía Tây sẽ tới một mảnh rừng rất âm u và hoang vắng. Tương truyền chỗ đó trước kia từng là bãi bắn chuyên để xử tử tội phạm vậy nên vì e ngại âm khí mà ngày càng ít người lai vãng tới gần. Tuy nhiên Văn Trạch Tài chẳng sợ ma quỷ. Có câu nói “ban ngày không làm việc xấu, ban đêm không sợ quỷ gõ cửa”. Hơn nữa mình không trêu chọc, quấy phá người ta thì cũng chẳng ai rảnh kiếm chuyện với mình, người cũng thế mà ma cũng vậy thôi.

Đi mãi cuối cùng cũng tới cánh rừng phía Tây, Văn Trạch Tài quét đèn pin, căng mắt săm soi khắp nơi, chú Viên đi bên cạnh thì liên tục hét lớn: “Chu Vệ Quốc, Chu Vệ Quốc, con có ở đây không?”

Lúc này trời đã tối đen như mực, thậm chí xoè tay sát mặt cũng chẳng nhìn rõ năm đầu ngón tay. Cứ lần mò trong bóng đêm như này cũng không phải là cách, Văn Trạch Tài liền dừng bước hỏi chú Viên: “Chú có cầm theo đồ vật gì của Chu Vệ Quốc không?”

Câu hỏi vừa buột ra khỏi miệng, Văn Trạch Tài liền cảm thấy bản thân ngớ ngẩn vô cùng. Chu Vệ Quốc cũng giống như anh, thân là đoán mệnh sư tuyệt đối không thể để đồ vật tuỳ thân rơi vào tay người khác, như vậy chẳng khác nào giao tính mạng mình cho họ.

Thế nhưng ngoài sức tưởng tượng của Văn Trạch Tài, chú Viên thản nhiên móc từ lồng ngực ra một tấm bùa hộ thân: “Đây, nó cho chú cái này đây. Chú già rồi mắt mũi kèm nhèm, đi đứng hay va chỗ nọ vấp chỗ kia thế nên nó đưa cho chú cái này phòng thân. Mà công nhận linh ghê, từ ngày giữ nó bên người chú đi đứng băng băng, chẳng vấp ngã lần nào, thế mới tài chứ!”