Tiếng sập cửa quá lớn khiến ông Viên đang nằm tít trong phòng trong cũng giật mình đánh thót. Ơi là trời cái thằng nhóc này, ăn gì mà cục súc thế không biết?! y da, đã lỡ thu tiền rồi giờ biết đuổi thế nào đây. Thôi kệ vậy, nhìn nó cũng tội nghiệp, đuổi đi thì cũng không nỡ…Haizzz, đúng là bỏ thì thương mà vương thì tội mà!
Bên này, Dương Vĩnh Thắng hốt hoảng hét lớn: “Ơ ơ, Văn đại sư, chim bay mất rồi?!”
“Không sao đâu, cậu cứ xách cái lồng này về, tự khắc chúng sẽ tìm được đường bay tới nhà cậu”, nói đoạn Văn Trạch Tài đặt chiếc lồng chim vào tay Dương Vĩnh Thắng.
Dương Vĩnh Thắng gãi đầu gãi tai lo lắng: “Nhưng nhốt ba con chung một lồng liệu có chật chội quá không?”
Văn Trạch Tài lắc đầu giải thích: “Đây không phải lồng chim bình thường mà là lồng sinh mệnh. Chỉ cần lồng còn ở trong tay gia đình cậu, thì dù chúng có tung cánh bay lượn khắp chốn cũng sẽ biết đường trở về.”
Nghe được lời khẳng định chắc nịch này, Dương Vĩnh Thắng mới có thể buông bỏ bất an. Cậu liên tục cúi đầu cám ơn rồi vui vẻ xách theo chiếc lồng quý cùng tờ giấy ghi cụ thể những điều cần kiêng kỵ về nhà. Rõ ràng bước chân lúc này đã nhẹ nhàng, linh hoạt hơn ban sáng rất nhiều, quả nhiên tinh thần tươi tỉnh thì con người cũng sẽ tự động thả lỏng hơn.
Xử lý xong chuyện nhà họ Dương, Văn Trạch Tài vừa thu dọn bàn cúng vừa tủm tỉm cười nói: “Cuối cùng đã có thể tích cóp đủ tiền thuê nhà năm nay rồi!”
Điền Tú Phương cũng nhanh nhẹn tiến lại gần giúp đỡ, phát hiện thấy trên trán chồng lấm tấm toàn mồ hôi, cô liền kéo anh vào nhà bếp: “Cứ để đó em dọn nốt cho, anh lấy nước ấm rửa mặt đi cho đỡ mệt.”
Văn Trạch Tài cười cười, ngoan ngoãn phục tùng mệnh lệnh của bà xã đại nhân.
Quay lại với ký túc xá sinh viên trường đại học Liêu Thành. Lúc này Uông Quân Đào mới ra ngoài mua chút đồ, vừa quay về liền nghe mấy thằng bạn cùng phòng nói ban nãy dìu Tất Trường Lâm lên phòng giáo vụ nhận điện thoại. Biết là có việc quan trọng, Uông Quân Đào vội vàng chạy lại bên cạnh, thì thà thì thầm hỏi nhỏ: “Này, tìm được chưa?”
Ngồi xếp bằng trên giường, Tất Trường Lâm khe khẽ thở dài: “Mới tìm được Kiều Hương Lan thôi, còn người kia vẫn đang tra, chưa ra!”
Uông Quân Đào tò mò hỏi tiếp: “Thật sự là anh trai ruột cô ta hở?”
Nhắc tới chuyện này là thấy lộn ruột rồi, Tất Trường Lâm căm phẫn nghiến răng nghiến lợi: “Không phải, là ba mẹ cô ta nhận nuôi!”
Rõ ràng cậu đã dành cho Kiều Hương Lan cả tấm chân tình, dốc lòng dốc sức, móc ruột moi tim chỉ mong mang đến cho người con gái mình yêu thương những thứ tốt đẹp nhất. Vậy mà ngờ đâu người ta không những không trân trọng lại còn đang tâm lợi dụng đoạn tình cảm đó để gài bẫy, hãm hại cậu. Đúng là không gì nham hiểm bằng lòng dạ đàn bà!
Uông Quân Đào vỗ đùi cái chát: “Má nó, mình nói ngay mà, làm gì có con em gái nào ôm hình anh trai đi ngủ! Ghê gớm thật, dám lừa cả ông đây!”
Tất Trường Lâm nhìn về phía cậu bạn, ngờ ngợ vặn hỏi: “Làm sao cậu biết cô ta ôm hình đi ngủ?”
Chết mẹ, lộ rồi, Uông Quân Đào bối rối ho khụ một tiếng: “Thì cậu quên người yêu mình là bạn cùng phòng với Kiều Hương Lan à?”
Lúc trước Uông Quân Đào có cô người yêu, cũng là thanh niên trí thức được điều xuống cùng một thôn. Chỉ tiếc rằng sau khi biết tin cậu thi đậu đại học, cô nàng liền dứt khoát đòi chia tay, nói cái gì mà sau này anh đi đường dương quan của anh, tôi về cầu độc mộc của tôi, chúng ta từ đây ân đoạn nghĩa tuyệt! Thế là đùng một cái, Uông Quân Đào bị đẩy trở về thời kỳ cẩu độc thân buồn hơn chó cắn!
Tất Trường Lâm vô thức nâng tay sờ sờ mi mắt, cười chua chát: “Mấy hôm nữa anh cả mình sẽ tới thăm, không biết cặp mắt này có chờ được tới khi đó để mình nhìn ông anh mình lần cuối không nữa!”
Gì vậy ba?! Uông Quân Đào giãy này: “Phủi phui cái miệng ăn mắm ăn muối nói linh ta linh tinh!”
Tất Trường Lâm lắc đầu cười buồn: “Thủ phạm vẫn chưa bắt được, cậu nghĩ mình có thể chống chọi được bao lâu chứ?!”
Uông Quân Đào lo lắng hỏi: “Hắn tên gì, cậu biết không?”
Tất Trường Lâm từ tốn thả từng chữ nhưng mỗi từ phát ra cơ hồ nặng tựa ngàn cân: “Kiều - Văn - Bình!”
Hôm sau, trong khi cả nhà đang quây quần ăn cơm sáng, bỗng nhiên Điền Tú Phương nói muốn kiếm việc làm khiến Văn Trạch Tài hết cả hồn. Song ngẫm lại thì cũng tội cho cô ấy thật, từ khi chuyển lên thành, cả ngày chỉ quanh quẩn đi ra đi vào đúng là nhàn đến phát hoảng!
Văn Trạch Tài ngẫm nghĩ một chút rồi nhướng mày phán như đúng rồi: “Hmm…đợi mấy hôm nữa Đại Phi lên rồi em làm tay hòm chìa khoá, giữ tiền cho anh.”
Điền Tú Phương bật cười khúc khích: “Haha, anh đang mơ mỗi ngày đều hốt bạc mỏi tay đấy hả?”
Văn Trạch Tài ưỡn ngực dương dương tự đắc: “Chồng em khi xưa đúng là như vậy đấy!”
Lúc đó, anh ở trong căn biệt thự xa hoa lộng lẫy chứ đâu đến nỗi bết bát như hiện giờ. Đã cưới vợ sinh con mà vẫn phải ở ké nhà cha mẹ vợ, đúng là mất hết mặt mũi nam nhân. Không được, dù gì cũng là một đoán mệnh sư vang danh lừng lẫy, anh quyết tâm phải gầy dựng cơ nghiệp, lấy lại thể diện bản thân.
Cơm nước xong, hai cha con lại tung tăng tới trường. Hôm nay là đám tang của bác cả nên Dương Vĩnh Thắng không đi học, Văn Trạch Tài còn nghe ngóng được cậu ấy xin nghỉ tận ba ngày.
Đang lúc Văn Trạch Tài chăm chú đọc sách thì có một tiếng nói ỏn ẻn cất lên bên tai: “Trạch Tài, mình có thể ngồi đây được chứ?”
Văn Trạch Tài ngờ ngợ ngẩng đầu, đập vào mắt anh là cô hoa khôi với nụ cười toả nắng đang dịu dàng đứng trước bàn nhìn anh.
“Mời ngồi!” Văn Trạch Tài lịch sự đứng dậy nhường đường cho cô bạn bước vào phía trong còn mình thì ôm sách vở tiến lên dãy bàn trên, ung dung ngồi vào đúng vị trí cũ của cô hoa khôi ấy.
Thì ra ngồi kế bên cô ta là một cậu sinh viên không được điển trai cho lắm, nước da ngăm đen cùng dáng người thô kệch. Có lẽ vì vậy mà bị gái đẹp chê đây mà, đúng là mấy đứa con gái chân dài não ngắn!
Hành động này của Văn Trạch Tài kéo đến sự chú ý của không ít sinh viên trong lớp. Vài bạn nữ che miệng cười khúc khích.
Cô hoa khôi Phan Xuân Mai cắn chặt răng, sa sầm nét mặt. Văn - Trạch - Tài, tên khốn này cứng thật, dầu muối không ăn!
Chuyện là từ sau hôm khai giảng, Phan Xuân Mai liền công khai để ý Văn Trạch Tài. Thậm chí biết anh đã có vợ có con, cô nàng vẫn không từ bỏ ý định, quyết theo đuổi cho bằng được.
Tất nhiên Văn Trạch Tài không phải thằng ngốc, một cô gái xinh đẹp như Phan Xuân Mai không nhất thiết phải đánh mất thanh danh vì một người đàn ông đã có gia đình, không tiền, không thế! Trong chuyện này chắc chắn có khuất tất. Hừ, đừng mong lấy sắc đẹp ra dụ hoặc, anh đây tỉnh táo lắm!
Tự nhiên thấy Văn Trạch Tài đổi chỗ, cậu bạn cùng bàn ngơ ngác quay sang hỏi: “Ủa, sao cậu không ngồi cạnh cô ấy mà lại chuyển lên đây.”
Đối diện với cặp mắt trong sáng, thuần khiết của cậu bạn, Văn Trạch Tài nhún vai, nhàn nhạt nói: “Ấn đường cô ta chuyển đen, chắc chắn sẽ gặp chuyện chẳng lành, tôi không muốn bị vạ lây.”
Hả? Cậu bạn cùng bàn đần thối mặt, là gì vậy trời?
Đúng lúc này, Uông Quân Đào không biết từ đâu xồng xộc lao tới, hốt hoảng la toáng lên: “Thầy ơi, em tìm bạn Văn Trạch Tài, nhà bạn ấy xảy ra chuyện rồi!”
Cái gì, thầy giáo cả kinh, vội vàng kêu Văn Trạch Tài mau về nhà gấp.
Để phối hợp với thằng bạn trời đánh, Văn Trạch Tài lập tức diễn vẻ sợ sệt, hấp tấp thu dọn sách vở rồi ba chấn bốn cẳng phi như bay ra ngoài.
Tới khi ra khỏi lối rẽ, anh mới quay sang mắng Uông Quân Đào: “Lần sau tìm cớ khác nha, đừng có lấy vợ con tôi ra đùa!”
Uông Quân Đào xấu hổ gãi đầu gãi tai: “Tại em sợ thầy giáo không cho anh đi. Xin lỗi nhá, nhất định không có lần sau!”
Vừa nói hai người vừa rảo bước tiến tới ký túc xá nam. Song, mới vừa bước chân lên hành lang đã nghe thấy tiếng kêu thống thiết của Tất Trường Lâm. Thôi xong, không hay rồi, Văn Trạch Tài lập tức vọt lên phía trước, trực tiếp đạp cửa xông vào. Uông Quân Đào cũng hốt hoảng đuổi ngay phía sau.
Đập vào mắt hai người bọn họ là hình ảnh Tất Trường Lâm ôm chặt mặt, che kín đôi mắt, cả người cong như con tôn, đau đớn lăn lộn dưới sàn nhà.
“Trường Lâm!”
Uông Quân Đào sợ gần chết, gấp gáp tính lao xuống đỡ bạn thì đột nhiên bị Văn Trạch Tài ngăn lại: “Bình tĩnh! Trước tiên cậu khoá trái cửa lại. Sau đó chuẩn bị cho tôi một chén nước sạch và một cái kim. Khẩn trương lên!”
Dứt lời, anh quỳ xuống, dùng một tay cố định bả vai Tất Trường Lâm, tay còn lại ra sức kéo mạnh hai bàn tay đang che kín mặt của cậu ấy xuống. Tinh mắt phát hiện thấy có một chiếc dây lưng nằm trên giường, Văn Trạch Tài lập tức với lấy, trói chặt hai cổ tay Tất Trường Lâm lại, rồi cố định ở trước ngực.
Cùng lúc này, Uông Quân Đào cũng hoàn thành nhiệm vụ được giao.
“Tới đây tới đây!” Cậu nhanh nhẹn bê nước và kim băng đến, đặt xuống đất, ngay kế bên Văn Trạch Tài.
Lo lắng nhìn về phía cậu bạn, Uông Quân Đào hoảng hồn, lắp ba lắp bắp: “Ôi mẹ ơi, sao hai mắt Trường Lâm lại đỏ ngầu lên thế kia!”
Tuy nhiên trái ngược với tâm trạng hoang mang cực độ của Uông Quân Đào, Văn Trạch Tài lại cực kỳ bình tĩnh. Anh dứt khoát châm kim vào đầu ngón tay Tất Trường Lâm, nặn ra một giọt máu. Rồi sau đó lật mi mắt cậu ấy lên kiểm tra.
Không ngờ, Văn Trạch Tài lại bật cười hả hả: “Tốt lắm, cậu gặp may rồi!”
“Tốt?” Nhìn thằng bạn đang đau đến độ không thốt nên lời, Uông Quân Đào cuống hết cả lên: “Tốt chỗ nào? Anh không thấy nó đau sắp chết rồi à? Xin anh đấy, anh mau làm gì cứu nó đi!”
Không thèm đáp lại câu hỏi của Uông Quân Đào, Văn Trạch Tài yên lặng làm những việc cần làm.
Đầu tiên, anh nâng đầu Tất Trường Lâm dậy, kề sát chén nước vào mí mắt cậu ta, sau đó cầm lấy kim chuẩn bị châm xuống.
Nhìn thấy vậy, Uông Quân Đào hoảng hồn hét lớn: “Này, anh định làm cái gì đấy?”