Thập Niên 70: Đoán Mệnh Sư

Chương 65: Tạm biệt




Văn Trạch Tài âu yếm vuốt cặp má bầu bĩnh: “Em không cần lo nghĩ nhiều, anh đã có tính toán chu toàn rồi. Nếu dắt hai mẹ con vào thành, anh sẽ không đăng ký ở tại ký túc xá. Hơn nữa cơm ký túc làm sao ngon bằng cơm vợ nấu được. Em nỡ để anh gầy gò ốm yếu sao? Bà xã, em không xót anh à?”

Ơi là trời, Điền Tú Phương bất giác đỏ bừng mặt, vô thức liếc mắt nhìn sang con gái đang ngồi bên cạnh rồi len lén thò tay xuống dưới gầm bàn giật giật gấu áo chồng ra hiệu: “Này, Hiểu Hiểu đang ở đây, anh tém tém lại một chút cho em…”

Văn Trạch Tài nhướng mày cười cười, đứng dậy bồng Hiểu Hiểu lên cao xoay một vòng khiến bé con thích thú cười khanh khách.

“Hiểu Hiểu có muốn cùng cha lên thành phố học không?”

Ngay lập tức, hai mắt cô bé vụt sáng như những vì sao lấp lánh trên bầu trời đêm: “Dạ? Đi học trên thành phố á? Cha cha, có phải trên đó cũng có rất nhiều bạn học phải không cha?”

Văn Trạch Tài gật đầu chắc nịch: “Đương nhiên, hơn nữa ở thành phố có rất nhiều xe. Chẳng phải Hiểu Hiểu nhà ta thích nhất xe đạp hay sao. Lên đó con không những được thấy xe đạp mà còn được xem cả xe bốn bánh nữa.”

Hiểu Hiểu há hốc miệng: “Xe bốn bánh luôn?”

Trước biểu cảm ngô nghê của con gái, Văn Trạch Tài không nhịn được bật cười: “Ừ, có rất nhiều xe bốn bánh luôn.”

Vậy là không bao lâu sau toàn thể Điền gia đều biết dự định sắp tới của gia đình Văn Trạch Tài. Khỏi phải nói mọi người vui mừng cỡ nào mà người phấn khởi nhất hiển nhiên là bà Điền. Bà cứ liên tục vỗ vỗ vào ngực mình sốt sắng nhận việc: “Vợ chồng con cái cứ yên tâm mà đi, hết thảy mọi chuyện lớn bé trong nhà giao hết lại cho mẹ. Các con không cần phải lo lắng gì cả. Mỗi ngày mẹ sẽ qua bên đó quét tước từ trước ra sau, từ trong ra ngoài. Gà qué cũng sẽ được cho ăn uống đầy đủ, đảm bảo khi nào mấy đứa về tha hồ mà ăn trứng.”

Về vấn đề này hai vợ chồng cũng đã thương lượng trước đó rồi, thế nên nhân có mặt đông đủ toàn gia, Văn Trạch Tài trình bày luôn: “Vâng, vậy mọi việc chúng con xin được nhờ mẹ giúp đỡ. Còn trứng thì thôi, mẹ đừng phần chúng con, trứng không để lâu được có gì khi nào gà đẻ mẹ mang về cho chị dâu ở cữ có cái tẩm bổ thêm.”

“Cho tôi?” Ngồi cách đó không xa, Ngô Mai sửng sốt trợn trừng mắt, không dám tin vào những điều mình vừa nghe.

Bà Điền cũng hết sức ngạc nhiên trước đề xuất này của Văn Trạch Tài. Thoáng đánh mắt sang cô con dâu trưởng, bà khe khẽ thở dài. Thôi thì dạo gần đây nó cũng đã biết thân biết phận hơn, không còn náo loạn vô lý như đợt trước nữa. Hơn nữa cổ nhân đã dạy rồi đánh kẻ chạy đi chứ không ai đánh người chạy lại. Sống dưới một mái nhà phải biết chín bỏ làm mười thì gia đình mới ấm êm, hạnh phúc được.

Nghĩ vậy, bà Điền liền cười nói: “Được rồi, thấy các em lo cho con chưa? Sau này cứ tập trung chăm chồng chăm con là được, đừng suốt ngày suy nghĩ lung tung nữa.”

Đã lâu lắm rồi, suốt từ cái hôm chị nổi điên ghen tuông vô cớ cho đến tận hôm nay, mẹ chồng mới nói chuyện bình thường lại. Điều này khiến Ngô Mai hạnh phúc rơi nước mắt, cuống quýt cam kết: “Dạ vâng, con nhất định sẽ an phận, không nghe người khác xui giục bậy bạ nữa…”

Nói tới đây, chị quay sang chồng, nghẹn ngào hứa hẹn: “Kiến Quốc, em sẽ thay đổi mà, anh tin em nha anh…”

Điền Kiến Quốc xấu hổ lén nhìn vợ chồng cô út rồi sau đó mới khẽ gật đầu với vợ. Dù sao cũng là vợ chồng sống với nhau nhiều năm, không có tình thì cũng có nghĩa. Hơn nữa cô ấy đã vất vả mang nặng đẻ đau sinh cho anh hai thằng cu kháu khỉnh, giờ lại đang bầu bì thêm đứa nữa. Nếu cô ấy thực lòng chịu sửa đổi, anh cũng không ngại bao dung nhiều thêm một lần. Suy cho cùng, trên đời này ai mà chẳng có lỗi lầm nhưng nếu những lỗi lầm ấy được chỉnh sửa bằng tình yêu thương và sự tôn trọng thì con người nhất định sẽ trở nên hoàn thiện và tốt đẹp hơn.

Mắt thấy sắp tới ngày nhập học, vả lại còn phải tìm nhà tìm cửa, sắp xếp nơi ăn chốn ở đàng hoàng cho vợ con, vậy nên Văn Trạch Tài quyết định xuất phát sớm. Anh dành ra hai ngày thu xếp tất tần tật công việc tồn đọng sau đó sẽ dắt vợ con lên thành phố, bắt đầu cuộc sống mới.

“Em chỉ cần mang theo quần áo và những vật dụng thực sự cần thiết thôi”, Biết tính phụ nữ thích ôm đồm thành ra Văn Trạch Tài phải cặn dặn trước chứ không vác cả đống đồ lên đấy vừa nặng vừa không dùng được.

Ngồi xếp bằng trên giường, Điền Tú Phương thẫn thờ nhìn chằm chằm vào cái hộp gỗ đựng toàn bộ tài sản của nhà mình. Ước chửng nửa ngày sau, cô mới chậm chạp buông lời cảm thán: “Haizz, từng này ít quá!”

Văn Trạch Tài sờ sờ cánh mũi: “Ưhm, anh sẽ tranh thủ kiếm thêm…”

Cũng không thể để miệng ăn núi lở được. Trách nhiệm của thằng đàn ông là phải bảo đảm cho vợ con cơm no áo ấm, hạnh phúc đủ đầy.

Thế nhưng nghe chồng nói vậy, Điền Tú Phương lại càng lo tợn: “Hiện tại an ninh đang thắt chặt lắm, anh đừng làm bậy, ngộ nhỡ…”

Văn Trạch Tài nháy mắt cười nham nhở: “Bà xã lo cho anh hử?”

Lại nữa rồi, Điền Tú Phương ghét bỏ duỗi chân đá một cái cảnh cáo: “Không giỡn nữa, em đang nói chuyện nghiêm túc đấy.”

“Em yên tâm”, Văn Trạch Tài thoải mái hạ lưng xuống giường, nhàn nhã kê hai tay ra sau đầu: “Trong vòng ba tháng tới chính quyền sẽ ban hành chính sách mới. Đến lúc đó những thanh niên trí thức không thi đậu đại học vẫn có thể quay về thành.”

“Thật sao?” Điền Tú Phương thuận thế ghé đầu lên lồng ngực chồng, thủ thỉ tâm sự.

Văn Trạch Tài nhổm dậy, hôn cái chóc vào má bà xã: “Đương nhiên, chồng em nào có nói xạo bao giờ!”

Khởi đầu ngọt ngào như vậy, tất nhiên đêm nay đã định sẵn lại là một đêm triền miên và nóng bỏng rồi!

Hai ngày không quá dài và cũng không quá ngắn, đủ để vợ chồng Văn Trạch Tài thu xếp gọn ghẽ mọi việc trong nhà.

Tuy là phụ nữ nhà nông, cả đời chỉ quanh quẩn quanh cái ao làng nhưng được cái tính tình Điền Tú Phương khá dứt khoát, một khi đã quyết là không hề do dự, lo trước sợ sau. Một ngày trước khi khởi hành, cô tới tìm Chu Xuân Hoa tạm biệt.

Sau khi biết tin Điền Tú Phương chuẩn bị dẫn con gái theo chồng đi Liêu Thành, Chu Xuân Hoa vừa khóc vừa cười, phần vì buồn khi sắp phải chia xa người chị em thân thiết nhưng trên hết thảy là mừng cho Tú Phương và mái ấm nhỏ của cô ấy.

“Ôi tốt quá! Mấy hôm trước chị còn lo sau khi Văn thanh niên trí thức đi học, liệu hai mẹ con em ở nhà sẽ phải xoay sở thế nào đây. Nhưng giờ nghe em nói vậy chị vui lắm, gia đình là phải sum vầy, phải kề cận bên nhau mới được!”

Đâu phải một mình Chu Xuân Hoa đâu, ngay giờ phút này đây Điền Tú Phương cũng xúc động vô cùng. Cô nghẹn ngào căn dặn: “Chị Xuân Hoa, chị cũng phải hạnh phúc nhé!”

Chu Xuân Hoa lén gạt nước mắt, cười mà như mếu: “Chị ổn mà, em đừng lo. Sau khi tới Liêu Thành nhớ gửi thư về cho chị để chị biết địa chỉ nhà em trên đó nhé.”

Điền Tú Phương liên tục gật đầu thay cho câu trả lời vì sợ nếu nói thêm lời nào nữa chắc cô sẽ oà khóc lên mất!

Đến chiều tối, chú thím Lý còn đặc biệt tổ chức một buổi tiệc nho nhỏ để chia tay gia đình Văn Trạch Tài.

Trước tấm chân tình của mọi người, Văn Trạch Tài cực kỳ trân trọng nhưng trên đời này làm gì có bữa tiệc nào không tàn. Cuộc vui kết thúc, mỗi người đều có những ngã rẽ khác nhau, xuôi theo dòng chảy của số phận. Nhưng trong lòng mỗi ly khách đều hiểu rõ nhân sinh cũng một kiếp người biệt ly là để tương phùng mà thôi!

Sáng hôm sau, cuộc hành trình của gia đình Văn Trạch Tài chính thức bắt đầu. Vốn dĩ ông Điền định kêu Điền Kiến Quốc tiễn lên tận huyện thành cơ nhưng Văn Trạch Tài biết càng đưa sẽ càng quyến luyến và bịn rịn hơn mà thôi, vậy nên anh uyển chuyển từ chối, vẫy tay tạm biệt mọi người ngay tại cổng thôn.

Một đường lên tới thị trấn, Văn Trạch Tài rẽ vào tiệm sách, nhờ quản lý Vương chuyển giúp hai món đồ nho nhỏ tới Dương Tiên Bích và chú Hồng tài xế.

Bởi vì nhà chú Hồng nằm ngay trong trấn, chỉ cần có địa chỉ cụ thể là dễ dàng tìm thấy ngay, vậy nên anh Vương rất vui vẻ nhận lời. Thậm chí anh ấy còn cố tình nhờ một người bạn của mình chở gia đình Văn Trạch Tài lên tận huyện thành.

Trước thịnh tình của người anh em, Văn Trạch Tài cảm kích vô cùng. Trước khi chia tay, anh đã gật đầu đồng ý cùng quản lý Vương, khi nào về thăm quê nhất định sẽ tìm anh ấy uống trà, hàn huyên tâm sự.

Sau khi lên tới huyện thành, phải tiếp tục bắt thêm một chuyến xe nữa đi vào tận trung tâm, nơi đặt nhà ga xe lửa. Kế đó, phải xếp sắp hành lý rồi trình ti tỉ thứ giấy tờ chứng minh mới có thể mua được vé tàu.

Loay hoay một hồi tướt cả mồ hôi hột, cuối cùng Văn Trạch Tài cũng thành công cầm được ba tấm vé trên tay.

Đây là lần đầu tiên ngồi tàu hoả thế nên cả Điền Tú Phương lẫn Hiểu Hiểu đều say ngất ngư. Nhìn bộ dáng tiều tuỵ của vợ và con gái, Văn Trạch Tài xót hết cả ruột cả gan. Cũng may trên xe có bán nước sôi, thế nên anh liền đặt bé con vào lòng vợ, nhẹ nhàng căn dặn: “Em ôm con giúp anh một chút, anh đi mua nước nóng về cho hai mẹ con nha.”

Điền Tú Phương cố gắng nâng cái đầu nặng trĩu dậy: “Vâng, anh đi đi, nhớ phải cẩn thận nhé.”

Toa xe đông đúc chật chội, đi người không đã phải len từng chút một huống chi trên tay còn phải bưng thêm nước sôi, không cẩn thận là bỏng như chơi chứ chẳng đùa.

Quả nhiên Điền Tú Phương lo lắng không thừa chút nào. Văn Trạch Tài vừa bước được mấy bước, còn chưa tới được chỗ bán nước đã xui xẻo dính đạn.

Ôi cha mẹ ơi, nóng quá!