Thập Niên 70: Đoán Mệnh Sư

Chương 62: Đại học Liêu Thành




Người ta nói đầu xuôi đuôi lọt quả không sai tí nào, kể từ khi thư nhập học của Vương Thanh bay về tới thôn, mọi thứ như thể được giải trừ phong ấn vậy, liên tiếp mấy ngày hôm sau có tận ba giấy báo trúng tuyển lần lượt của Củng Dương, Vu Quảng Bình và Lý Vũ Tình được gửi tới.

Trường Vu Quảng Bình đậu cách nhà không xa, thế nên ngay khi nhận được thư thông báo, cậu liền gấp rút chạy đi tìm Điền đội trưởng xin giấy xác minh để hoàn thành thủ tục quay về thành càng sớm càng tốt.

Một ngày trước khi rời khỏi đội sản xuất Lợi Hoà, Vu Quảng Bình đến tạm biệt Văn Trạch Tài.

Lần này sắc mặt và thần thái cậu ấy tươi tỉnh hơn trước rất nhiều, cậu điềm nhiên ngồi xuống ghế, mỉm cười đầy tự tin: “Chắc hẳn đây chính là đại vận của tôi rồi, có phải không?”

Sau khi thi xong, Vu Quảng Bình tương đối hài lòng với bài làm của mình, cậu rất có lòng tin mình sẽ đậu nhưng khả năng cao chỉ là một trường bình thường nào đó thôi. Ai ngờ đâu kết quả lại vượt ngoài sự mong đợi, không những đỗ vào ngôi trường mà cậu hằng ao ước từ lâu, đã thế lại còn ngay gần nhà nữa chứ. Thành ra cậu cảm thấy lần này thần may mắn đã mỉm cười với mình.

Văn Trạch Tài cười cười đặt tách trà xanh mát tới trước mặt Vu Quảng Bình rồi nhún vai nói: “Cậu nghĩ vậy thì chính là vậy.”

Vu Quảng Bình nhếch mép cười nhạo: “Lúc nào cũng úp úp mở mở, anh thử nói chuyện thống khoái một lần tôi xem nào.”

Văn Trạch Tài nhướng mày bày ra vẻ mặt thần bí: “Thiên cơ bất khả lộ.”

Bố khỉ, Vu Quảng Bình ghét bỏ bĩu môi, có giỏi thì cứ giữ cho đầy bụng anh đi, tôi không thèm. Xí!

Hàn huyên một lúc, Vu Quang Bình đứng dậy bắt tay chào tạm biệt và tất nhiên không quên lời hẹn khi nào có dịp nhất định tái ngộ.

Trong khi ấy, Củng Dương và Lý Vũ Tính đang tất bật đổi công điểm với những hộ gia đình trong thôn lấy phiếu gạo hoặc những món đồ có giá trị tương ứng. Mặc dù không biết thật giả thế nào nhưng trên danh nghĩa hai người bọn họ là vợ chồng có giấy đăng ký kết hôn vậy nên họ dọn đi cùng nhau cũng là lẽ đương nhiên.

Ngày hôm sau, ba người Vu Quảng Bình, Củng Dương và Lý Vũ Tình bịn rịn chia tay đội sản xuất Lợi Hoà, khăn gói quay trở về thành chuẩn bị nhập học. Cùng lúc ấy, nhóm thanh niên trí thức còn lại cũng bắt đầu rục rịch không yên phận.

Mà không chỉ bọn họ đâu, Điền gia ngoại trừ Ngô Mai và mấy đứa nhóc ra thì cũng đang đứng ngồi không yên đây này. Nhất là ông bà Điền, lúc nào cũng nhíu chặt mày suy tư khiến mấy nếp nhăn trên trán lún sâu hơn vài phần.

Riêng bà Điền, hễ rảnh rỗi không có việc gì làm là lại chạy tận ra đầu thôn đứng đợi sẵn không thôi lỡ đâu anh bưu tá quên mất, đạp xe vù sang thôn khác thì chết dở.

Thấy mẹ vợ cứ tất tả ngược xuôi, Văn Trạch Tài bất đắc dĩ vô cùng. Đã mấy lần anh thử khuyên can nhưng bà nhất quyết không chịu, thành thử cũng đành tuỳ ý bà vậy chứ biết sao giờ?!

Song cái gì tới cũng phải tới thôi, xế chiều mấy ngày sau, quản lý Vương hí hửng đạp xe tới tìm Văn Trạch Tài.

Anh dựng xe vào trong sân, một tay xách tòn ten hai cân thịt, một tay giơ cao phong thư được niêm phong kỹ càng, cười sang sảng như địa chủ được mùa: “Người anh em, đã lâu không gặp. Hôm nay nhân ngày vui nhất định phải say với anh một bữa đấy.”

Văn Trạch Tài mỉm cười tiến lên tiếp nhận phong thư. Tuy nhiên anh không nôn nóng mở ra kiểm tra ngay mà lịch sự mời khách vào nhà.

Trái ngược với vẻ điềm tĩnh của Văn Trạch Tài, lúc này đây Điền Tú Phương mừng quýnh cả tay chân, bao nhiêu công ông xã dùi mài kinh sử, chong đèn đọc sách ngày đêm, cuối cùng thì hôm nay cũng được đền đáp rồi. Mừng quá đi mất!

Phát hiện thấy Điền Tú Phương đang đứng lấp ló sau cửa bếp, quản lý Vương trực tiếp sải bước tới, chìa dải thịt ra trước mặt cô rồi gãi đầu cười hề hề: “Anh ăn thùng uống vại nó quen rồi. Hôm nay phiền em dâu nhé.”

Đang lúc Điền Tú Phương bối rối không biết có nên nhận hay không thì Văn Trạch Tài đã thoải mái đón lấy, đặt cả thịt lẫn bì thư vào tay vợ, khẽ nháy mắt cười một cái rồi quay sang nói với quản lý Vương: “Anh Vương, anh em mình vào nhà uống chén trà đi.”

Hai anh em vừa ngồi xuống ghế, Văn Trạch Tài đã nói ngay: “Thấy sắc mặt anh dạo này hồng hào, chắc gần đây mọi thứ đều suôn sẻ cả phải không?”

Quản lý Vương khoái chí bật cười ha hả: “Anh nói mà, chú phán thì chỉ có chuẩn như thánh. Đúng rồi, dạo này cái gì cũng thuận lợi trôi chảy hết. À, đây, đây là quà anh Dương nhờ anh cầm xuống cho chú, coi như lễ mừng.”

Văn Trạch Tài chìa tay đón lấy cái hộp, nhíu mày tò mò: “Lễ mừng gì cơ?”

Quản lý Vương nhướng mày: “Ơ hay cái chú này, thi đỗ đại học không đáng để chúc mừng à?”

Nghe vậy, Văn Trạch Tài lắc đầu khẽ cười. Đến chịu mấy ông anh này, bày vẽ quá đi mất, nào để xem anh Dương đã chuẩn bị cái gì đây.

Văn Trạch Tài cẩn thận mở nắp chiếc hộp vuông. Ngay tức khắc, ánh vàng từ ba đồng tiền chiếu thẳng vào mắt anh. Đúng vậy, đây là ba đồng tiền được làm bằng vàng, vàng nguyên chất chứ không phải mấy đồng xu đúc bằng đồng như bình thường.

Anh Vương cẩn thận đánh mắt khắp bốn phía xung quanh rồi mới nhỏ giọng thì thầm: “Đồ quý, hiếm lắm đấy! Từ sau khi chế độ phong kiến sụp đổ, mấy thứ như này càng lúc càng hiếm có khó tìm. Cũng không biết anh Dương lấy được ở đâu nhưng anh dám chắc con số hiện tại không dưới từng này đâu.”

Vừa nói anh vừa xoè rộng năm ngón tay.

Những đồng tiền này là sản phẩm do các bậc đoán mệnh sư từ thời nhà Triệu thiết kế ra, đặc biệt dùng vàng ròng chế tạo và trên đó có khắc các ký tự mà chỉ dân trong nghề hoặc thầy tướng số cao tay mới có thể đọc hiểu. Nói tóm lại là chúng cực kỳ cực kỳ trân quý, đừng vội nói tới vấn đề đắt đỏ bao nhiêu mà ngay cả người có tiền nhưng không có quen biết thì cũng đừng hòng mua được.

Và đương nhiên hơn ai hết Văn Trạch Tài thừa hiểu giá trị của món đồ này, anh thoáng rùng mình hoảng hốt rồi hỏi ngay: “Hiện anh Dương vẫn sống ở huyện thành chứ?”

Nhắc tới ông bạn chí cốt này, quản lý Vương không khỏi lắc đầu thở dài: “Anh ấy đi ngao du khắp nơi, nay đây mai đó. Bảo là khi nào gặp được mối lương duyên mà cậu đã phán trước đó thì mới chịu quay về.”

Nói đúng ra thì sự thật cũng không hẳn là vậy nhưng để tránh Văn Trạch Tài áy náy rồi cảm ơn cảm huệ lằng nhằng nên Dương Tiên Bích đã cố tình dặn quản lý Vương nói như thế.

Ăn xong bữa cơm chúc mừng đồng thời cũng là bữa cơm chia tay, quản lý Vương lưu luyến tạm biệt người anh em thân thiết cùng lời hẹn sau này nếu Văn Trạch Tài có dịp về thăm quê nhất định phải lên thị trấn tìm anh ấy.

Tiễn quản lý Vương đi rồi, Văn Trạch Tài mới quay vào nhà, thả ba đồng tiền vàng vào hũ chu sa mà anh đã kỳ công luyện trước đó. Cứ để yên như vậy bốn ngày là có thể lấy ra hành nghề được rồi.

Bên này anh vừa làm xong thì Điền Tú Phương ở đâu chạy xộc vào, gấp gáp hỏi: “Ông xã, anh thi đậu trường đại học Liêu Thành thật hả?”

Có trời mới biết cô mừng rỡ đến độ nào, ban nãy cầm phong thư trên tay mà tim cô đập thình thình, còn hồi hộp hơn cả hôm lấy chồng nữa. Lúc ấy cô cực kỳ cực kỳ muốn nhờ anh đọc cho nghe kết quả nhưng ngại trong nhà có khách nên cô mới phải cố nhịn. Giờ khách khứa cũng đã về rồi, quả thực cô không thể kìm chế nổi sự kích động này nữa.

May có vợ nhắc nên Văn Trạch Tài mới sực nhớ tới phong thư trúng tuyển. Anh tiến tới, mở bì thư ra, đảo mắt đọc một vòng rồi nhướng mày đầy ngạc nhiên: “Ồ, Liêu Thành thật này. Vốn dĩ anh cứ tưởng là đại học Thiểm Bắc chứ.”

“Đại học Thiểm Bắc sao có thể so với đại học Liêu Thành được.” Điền Tú Phương trừng mắt nạt rồi vội vàng giật lấy phong thư, cẩn thận cất thật kỹ vào ngăn kéo tủ.

Nhìn cái bộ dạng cẩn trọng của cô vợ nhỏ, Văn Trạch Tài không khỏi bật cười yêu chiều: “Sao em biết đại học Liêu Thành tốt hơn đại học Thiểm Bắc.”

Ý, lộ tẩy rồi, Điền Tú Phương luống cuống ho khụ một tiếng: “Thì em đi hỏi thanh niên trí thức Lý nên biết chứ sao.”

Nhắc tới chuyện này thì phải lùi về khoảng thời gian trước, hôm ấy ông xã đi đăng ký nguyện vọng về có nói bâng quơ mấy tên trường đại học. Tuy nhiên nghe vậy thì biết vậy thôi chứ cô đã bao giờ đi tới đâu mà biết trường nào tốt trường nào dở hay trường nào xa trường nào gần. Thế nên phần vì lo lắng cho chồng sắp sửa đi học xa nhà phần vì tò mò, Điền Tú Phương bèn chạy đi hỏi Lý Vũ Tình.

Hoá ra bà xã âm thầm quan tâm, âm thầm tìm hiểu cơ đấy, dễ thương quá! Văn Trạch Tài tiến lên âu yếm vuốt mái tóc dài suôn mượt, đen óng của vợ: “Mai em mời cha mẹ và nhà anh cả sang đây ăn cơm nhé.”

Ngày hôm sau, khi mới hay tin Văn Trạch Tài thi đậu trường đại học Liêu Thành, phản ứng đầu tiên của bà Điền là trợn trừng mắt đầy kinh ngạc: “Hả? Hôm qua có bưu tá nào rẽ vào thôn mình đâu, mẹ đứng chờ cả buổi…Ôi trời, quên béng mất, lần trước Trạch Tài bảo nó đăng ký địa chỉ trên hiệu sách. Thế là quản lý Vương mang xuống cho hả?”

Điền Tú Phương gật đầu xác nhận: “Vâng, chiều qua anh Vương cầm xuống giúp mẹ ạ.”

Tốt, tốt rồi, bà Điền mừng đến độ tay chân bối rối không biết nên đặt ở đâu cho phải: “Haha, mẹ đã nói Trạch Tài nhà mình nhất định thi đậu mà lại. Được rồi con cứ về chuẩn bị trước đi, để lát dọn vườn xong mẹ chạy ra ruộng báo với cha con và Kiến Quốc cho.”

Cổ nhân đã dạy tốt đẹp thì phải khoe ra, huống hồ chuyện này quá nở mày nở mặt tất nhiên phải thông báo cho bàn dân thiên hạ chung vui chứ lại. Và thế là bà Điền phấn khởi đi khoe khắp đầu làng cuối xóm. Không bao lâu sau toàn thể đội sản xuất không ai không biết tin Văn thanh niên trí thức, con rể ông đại đội trưởng trúng tuyển đại học Liêu Thành. Tuy không nằm trong top các trường đại học nổi tiếng nhất cả nước nhưng Liêu Thành tự hào mang trong mình bề dày lịch sử vẻ vang và nơi đây đã đào tạo ra biết bao danh nhân, những người đã góp công lao to lớn trong sự nghiệp phát triển đất nước cũng như toàn xã hội. Chính vì thế, không quá khi nói rằng cánh cổng trường đại học Liêu Thành là giấc mơ lung linh huyền ảo của rất nhiều thế hệ học sinh trên cả nước.