Thập Niên 70: Đoán Mệnh Sư

Chương 58: Phản thuật




Nếu muốn hạ thuật một ai đó, bắt buộc phải có đồ vật thuộc sở hữu của đối phương, không cần biết là quần áo, vật dụng cá nhân, tóc, móng tay hay thậm chí nhà ở cũng được luôn.

Ví dụ như lần Văn Trạch Tài đối phó Khâu Đại Thành, anh đã yểm chú lên chính vách tường nhà ông ta.

Về cơ bản có rất nhiều người lầm tưởng rằng bắt buộc phải lấy được tóc thì mới có thể hạ thuật. Tuy nhiên suy nghĩ này chưa hoàn toàn đúng, nhất là với các Mệnh Thuật Sư. Vì trên thực tế họ chỉ cần bắt được bất cứ món vật dụng nào dính chút hơi thở của chủ nhân là đã có thể dễ dàng hạ thuật rồi. Chính vì vậy đây cũng chính là một trong những điểm đáng sợ nhất của Mệnh Thuật.

Theo yêu cầu của Văn Trạch Tài, thím Hồng lục tung nhà cuối cùng cũng tìm được chiếc ô che mưa mà lần trước chị tư để quên lại nhà mình: “Đây đây, thưa đại sư, đây là cái ô của chị tư.”

Văn Trạch Tài đón lấy, anh xoè ô ra rồi đặt lên tấm bìa cứng vừa hay che khuất toàn bộ những mảnh xương dưới tán ô. Kế đến, anh sắp xếp tiếp: “Thím chuẩn bị cho cháu một cây bút lông, một chén nước sạch và một cây kim.”

Sau biến cố bị triều đình phong sát năm đó, Mệnh Thuật của Văn gia và Chu gia bắt đầu rẽ nhánh, xuất hiện những sự khác biệt nhất định, mà một trong số đó chính là khi thi triển pháp thuật Chu gia sử dụng máu chó, máu gà, còn Văn gia thì chỉ dùng tinh huyết của chính mình. Và cũng bởi vì vậy mà Mệnh Thuật của Văn gia trở nên mau lẹ và lợi hại hơn.

Rất nhanh, thím Hồng đã chuẩn bị xong những món Văn Trạch Tài cần. Thím cẩn thận bưng lên rồi nhẹ nhàng đặt xuống chiếc bàn gỗ được kê sát gần đó. Xong xuôi, thím lại lật đật lùi về phía sau.

Văn Trạch Tài bước tới, kiểm tra qua một chút rồi bắt đầu bầy binh bố trận. Đầu tiên, anh thò tay vào túi áo ngực lấy ra ba đồng xu, lần lượt đặt xuống ba điểm tương ưng với các vị trí thượng, trung, hạ của bộ hài cốt. Sau đó, anh kéo bát nước tới trước mặt mình, lấy kim tự chích một giọt máu nhỏ vào trong đó.

Tiếp theo Văn Trạch Tài cầm chiếc bút lông lên, nhúng đầu cọ vào ngay giữa giọt máu rồi bắt đầu chuyển động cổ tay viết ra ba chữ “Hồng Đại Anh”. Mà điều kỳ diệu nhất chính là chữ viết trên mặt nước nhưng không hề tản ra mà giống y như đang viết trên giấy vậy, gọn gàng, sắc nét.

Nói thêm, Hồng Đại Anh không phải ai khác mà là chị tư của chú Hồng.

Viết xong, Văn Trạch Tài vẫy vẫy tay: “Chú Hồng, chú lại đây.”

Đang đứng bần thần bất chợt nghe thấy đại sư gọi tên mình, chú Hồng vội vàng ba chân bốn cẳng chạy qua.

Văn Trạch Tài bắt lấy ngón tay chú, dứt khoát đâm kim vào rồi nhắm chuẩn chữ “Đại” mà nhỏ máu xuống. Gần như ngay tại thời điểm giọt máu tiếp xúc với bề mặt chữ, ba đồng xu đang nằm im lìm bỗng nhiên đập lên liên hồi phát ra một tràng “leng keng…leng keng…” đinh tai nhức óc.

Cùng lúc này, Văn Trạch Tài nhắm chặt mắt, chăm chú niệm thuật. Xong xuôi đâu đó anh liền bưng chén nước vừa rồi hất thẳng vào đống xương cốt. Bỗng chốc, khói đặc bốc lên mù mịt, trắng xoá hết thảy. Ngay sau đó, đống xương cốt bắt đầu rung lắc đồng thời còn phát ra những âm thanh kêu la thảm thiết, nghe rất rợn người. Ước chừng qua vài giây, đợi khói trắng tan hết thì đống xương cốt cũng không cánh mà bay, trên tấm bìa cứng chỉ còn lại đúng ba đồng xu nằm trơ trọi.

Văn Trạch Tài cúi xuống, nhẹ nhàng thu thập đồ vật của mình bỏ vào túi áo. Kế đến, anh gấp tấm bìa lại, cuộn luôn cả chiếc ô vào trong đó rồi đưa cho chú Hồng: “Chú đem cái này bỏ ở dưới gầm giường chị tư chú.”

“Dưới gầm giường?” Thím Hồng nhíu mày nghi ngại: “Chắc chắn hiện giờ chị tư đang đề phòng chúng tôi nhất, e là vào nhà có khi còn khó hơn lên trời ấy chứ nói gì tới việc bỏ đồ xuống giường ngủ.”

“Thím đừng sợ”, Văn Trạch Tài khẽ cười rồi chỉ vào cái dù trên tay chú Hồng: “Toàn bộ thuật đã bị cháu phá giải hết rồi, giờ này đảm bảo bà ta không có nhà đâu, nhất định đang nháo nhào đi kiếm tên đại sư đã hạ thuật để tìm phương pháp ứng phó rồi.”

Ừ, nếu chị ấy ra ngoài thì trong nhà chỉ còn lại hai đứa con dâu, như vậy sẽ dễ hành động hơn. Nghĩ thông, chú Hồng vô thức ôm chặt lấy tấm bìa cứng, nuốt nuốt nước miếng như để tăng thêm dũng khí: “Được, bây giờ chú đi ngay.”

Nói đoạn, chú liền nhấc gót nôn nóng hướng ra cửa. Thấy vậy, thím Hồng cũng cuống cuồng nhào theo: “Để tôi đi cùng ông, có gì tôi sẽ giả bộ đánh lạc hướng mọi người để ông tiện tay hành xử.”

Biết vợ mình tính tình quật cường, một khi bà ấy đã quyết thì không gì có thể thay đổi được, nhưng lỡ chẳng may tới đó gặp nguy hiểm gì thì sao? Lưỡng lự mãi không ra được quyết định, cuối cùng chú Hồng đành khó xử nhìn về phía Văn Trạch Tài.

Văn Trạch Tài cười trấn an: “Chú cứ cho thím đi cùng đi, cháu ở nhà đợi hai người.”

Được sự đồng ý của đại sư, thím Hồng hăm hở đi trước. Mặc dù rất bất đắc dĩ nhưng chú Hồng cũng đành nối gót theo sao.

Đợi hai vợ chồng họ đi rồi, Văn Trạch Tài xuống bếp xách lên con dao rựa, sau đó ngồi xổm xuống từ tốn băm hết đám phong lan trong vườn nhà.

Cùng lúc này, tại một căn phòng chật hẹp, âm u trên huyện thành, Hồng Đại Anh khóc khóc mếu mếu, khẩn thiết van nài một người thanh niên ước chừng hơn hai mươi tuổi: “Đại sư…đại sư…Kiến Quân…Kiến Quân của tôi làm sao thế này…”

Vừa nói bà vừa ra sức ôm chặt cái tay nải ngập mùi hôi thối trước ngực như thể ôm ấp món đồ trân bảo nhất cuộc đời.

Tuy nhiên, ngay khi Chu Quý, người thanh niên hai mươi tuổi kia định mở lời thì đột nhiên hắn cảm thấy tay chân đau buốt dữ dội, y như có một sức mạnh vô hình đang dùng dao chặt đứt tứ chi của mình vậy.

“Aaaaaaaaa…..”

Chu Quý hét lên thảm thiết, hắn quằn quại rồi ngã ập xuống nền đất, khuôn mặt vì quá đau đớn mà nhăn đùm lại nom dữ tợn vô cùng.

“Ôi ôi đại sư, thầy…thầy làm sao thế?” Chứng kiến cảnh này, Hồng Đại Anh sợ gần chết, bà ta ôm khư khư cái tay nải, liên tục lùi về góc tường, giương mắt nhìn Chu Quy khổ sở lăn lộn.

Chu Quý cắn chặt răng, cố nén cơn đau như thể chớp mắt sẽ xé tung cơ thể này thành trăm mảnh, hắn lết về phía bàn, dùng hết sức bình sinh rướn tay hất chiếc đèn dầu xuống đất.

Chớp mắt, chiếc đèn vỡ tan tành, nhưng ngọn lửa lại như có linh tính, nó lao như điên tới cái túi trên tay Hồng Đại Anh.

Thấy vậy, Hồng Đại Anh cuống quýt tránh né, song mặc kệ bà ta tránh đi đâu thì ngọn lửa vẫn bám riết tới đó. Đến đường cùng, bà ta liền tông cửa toan chạy ra ngoài.

Phát hiện sự việc sắp nằm ngoài tầm kiểm soát, Chu Quý hét lên giận dữ: “Ném xuống…tay nải…ném…”

Những cơn đau thấu xương liên tục ập đến khiến hắn không thể nói được một câu hoàn chỉnh chỉ có thể lắp bắp vài từ không đầu không cuối. Chu Quý nắm chặt tay, chửi rửa ba đời tổ tông thằng chó nào đang hạ thuật mình!

Mặc dù rất sợ Chu Quý nhưng Hồng Đại Anh sợ mất con hơn, bà ta ra sức lắc đầu: “Không…không, đây là Kiến Quân con tôi….”

Chu Quý tức bầm gan tím ruột nhưng vẫn cố thều thào giải thích: “Thuật đã bị người ta phá giải rồi, cái hũ bà đang ôm chỉ là một nắm xương cốt vô dụng mà thôi, mau ném xuống cho tôi…MAU…LÊN!”

Cái gì? Tại sao lại như vậy? Hồng Đại Anh càng ôm chặt hũ cốt, vừa bước giật lùi vừa điên cuồng gào lên: “Không đúng, đừng có mà gạt tao, Kiến Quân của tao thông minh, lanh lợi như thế, làm sao lại là đứa vô dụng được. Tao không tin, tao không tin…”

Dứt lời, bà ta phóng vọt ra bên ngoài, ngọn lửa cũng nhanh chóng lao vút theo nhưng tiếc rằng vừa chạm phải ánh mặt trời nó lập tức tắt ngúm không chút dấu vết.

“Hồng Đại Anh!”

Chu Quý gân cổ hét lên đầy vô vọng! Bà ta bỏ đi mất rồi, hắn phải làm sao bây giờ? Muốn cởi bỏ thuật này chỉ có một cách duy nhất là tiêu huỷ xương cốt của Kiến Quân, bằng không hắn sẽ bị những cơn đau này hành hạ cho tới chết. Nhưng hiện tại hắn căn bản đứng còn không nổi, nói gì tới việc đi giằng co với bà già điên kia. Đúng là chết tiệt mà, Chu Quý vô vọng ôm chặt lấy đầu!

Cùng lúc này tại sân nhà chú Hồng, văn Trạch Tài đang thảnh thơi chém từng nhát xuống đám phong lan trước mặt. Anh nhếch mép đầy khinh bỉ: “Chẳng lẽ truyền nhân Chu gia lại xuống cấp đến như vậy ư? Gặp chút thuật cỏn con đã bó tay chịu chết, không thể tự mình hoá giải? Ha, đúng là mất mặt!”

Chán thật, chẳng có tí khiêu chiến nào, Văn Trạch Tài đủng đỉnh gom hết đất cát cùng đống cây đã bị băm nát bét, bỏ vào một cái bọc rồi vắt chân chữ ngũ, nhàn nhã ngồi uống trà đợi vợ chồng chú Hồng trở về.

Quay trở lại với Chu Quý. Khi một lần nữa cánh cửa gỗ bị đẩy ra, người ta chỉ thấy Chu Quý nằm co rúm trên nền đất, bộ dáng trông thảm thương vô cùng, không biết là còn sống hay đã chết nữa. Một người hoảng hốt tiến lên vươn tay đặt trước cánh mũi kiểm tra hơi thở. May quá, vẫn còn sống!

Anh ta liền quay lại nói với người phía sau: “Nó trúng phản thuật rồi, bằng mọi giá phải tìm được xương cốt của Kiến Quân, càng nhanh càng tốt!”

Người đàn ông đi cùng liền đưa ra ý kiến: “Nhưng trước mắt phải khiêng nó về chỗ chú Ba đã. Kẻ có thể ra tay tàn độc như vậy khẳng định là cái bọn Thượng Dương Chu gia. Trong cuộc thi triển Mệnh Thuật lần trước bọn chúng đã thua dòng chính chúng ta, vậy nên ắt hẳn lần này kéo đến trả thù đây mà!”

Ở một diễn biến khác, vợ chồng chú Hồng thành công giấu đồ xuống dưới gầm giường Hồng Đại Anh. Tuy nhiên dọc đường đi, hai vợ chồng cứ thắc mắc mãi không hiểu làm vậy thì có ích lợi gì. Nhịn không nổi, chú Hồng đành ướm lời hỏi khéo: “Đại sư à, chúng tôi đã hoàn thành nhiệm vụ rồi thế nhưng làm vậy liệu có tác dụng gì hả đại sư?”

Văn Trạch Tài từ tốn giải thích: “Chú và bà ấy là chị em cùng cha cùng mẹ sinh ra có nghĩa là hai người đang chảy chung một dòng máu. Bà ấy đã trộm mất ba năm huyết khí của chú thế nên tất nhiên bây giờ phải trả lại. Chỉ cần món đồ đó cứ yên vị ở nhà bà ta thì không bao lâu huyết khí đã mất đi của chú sẽ dần dần quay trở về.”

Nghe thấy vậy, thím Hồng mừng đến độ bật khóc tại chỗ. May quá, may quá rồi, chứ bà sợ nhất là thân thể chồng suy yếu. Rủi ông ấy có mệnh hệ gì chắc bà cũng quyên sinh đi theo mất!

“Tuy nhiên, chú phải nhớ kỹ!”, Văn Trạch Tài nghiêm túc dặn dò chú Hồng: “Ít nhất trong vòng nửa năm tới, chú tuyệt đối không được để bản thân bị thương, bằng không huyết khí khó lòng có thể quay trở lại.”

Chú Hồng mím chặt môi, gật đầu thật mạnh tỏ ý đã ghi nhớ kỹ. Còn thím Hồng đứng bên thì cứ liên tục lôi lôi kéo kéo, thuyết phục chồng tạm nghỉ ở nhà, đừng lái xe nữa, bởi lái xe là công việc nguy hiểm, chẳng may va quẹt vào đâu thì chết dở!