Thập Niên 70: Đoán Mệnh Sư

Chương 41: Thư Tình




Chu Xuân Hoa vốn là một người phụ nữ quật cường, mạnh mẽ, chẳng cần mấy ngày đã có thể vực dậy tinh thần, khôi phục nguyên bản một cô ghi điểm viên oai phong, hét ra lửa khiến những kẻ lười biếng trong đại đội sợ như sợ cọp. Thấy chị bạn vui vẻ quay trở lại công việc, Điền Tú Phương cũng cảm thấy nhẹ lòng rất nhiều.

Còn Ngô Mai, sau khi bị cha chồng nghiêm khắc giáo huấn một bài, chị ta đã biết thân biết phận, không dám làm loạn lên nữa. Vì dầu gì phụ nữ đi lấy chồng sợ nhất bị trả về nhà mẹ đẻ, như vậy vừa mất hết thanh danh không những của mình mà của cả gia đình bên ngoại. Nhưng ngược lại Điền Kiến Quốc càng lúc càng trầm mặc và ít nói hơn hẳn, nếu không ai chủ động bắt chuyện thì hầu như cả ngày anh ấy chỉ cắm cúi làm đúng nhiệm vụ của mình, chẳng màng đến thế sự xung quanh. Thấy thằng con trai duy nhất cứ lầm lũi đi đi về về, bà Điền lo sốt vó, song chẳng thể can thiệp được, bơi đây là chuyện riêng của vợ chồng chúng nó.

Hôm nay Văn Trạch Tài đi làm, không biết quản lý Vương kiếm được ở đâu một rương sách, mà toàn sách cũ, mốc meo hết cả lên. Văn Trạch Tài vội chạy đi lấy một cái khăn sạch mang lại đây, cẩn thận lau từng quyển một.

Quản lý Vương ngồi xổm bên cạnh, lăm lăm cầm giấy bút chuẩn bị nhập sổ toàn bộ chỗ sách vở, tài liệu này. Vừa chăm chú ghi ghi chép chép, anh vừa nói: “Đống này là báu vật của bạn tôi đấy, cậu ấy không nỡ vất đi nên bảo tôi mang đến hiệu sách cho đỡ uổng. Tôi đã xem qua rồi, toàn bộ đều là sách quý, hiện tại đã ngưng tái bản rồi.”

“Ngưng tái bản?” Văn Trạch Tài thoáng kinh ngạc, vô thức nhìn xuống cuốn sách đang cầm trên tay rồi gật gù “Nếu vậy thì công nhận vừa hiếm vừa quý. Có khi chỉ nên cho thuê thôi, không nên bán.”

Quản lý Vương tủm tỉm gật đầu: “Tôi cũng đồng quan điểm với cậu, chứ bán ra phí lắm, không dễ gì tìm được cuốn thứ hai đâu.”

Hai anh em bận rộn suốt một ngày trời để vệ sinh sạch sẽ và sắp xếp toàn bộ chỗ sách lên trên kệ trưng bày.

Đang hì hụi làm thì bỗng nhiên ngoài cửa truyền vào tiếng gọi: “Xin hỏi đồng chí Văn Trạch Tài có ở đây không nhỉ?”

Ủa, ai tới tìm mình vậy ta? Văn Trạch Tài lau khô tay rồi rảo bước đi ra ngoài: “Tôi đây, tôi là Văn Trạch Tài đây.”

Anh bưu tá dựng xe, cúi đầu lục tìm trong hai túi thư báo đầy tràn được cố định hai bên yên sau. Ước chừng mất hơn phút, anh ấy mới rút ra một phong bì, đưa cho Văn Trạch Tài: “Thư của đồng chí, gửi tới từ Xương Bình.”

Văn Trạch Tài đưa tay đón lấy rồi gật đầu nói: “Cám ơn đồng chí.”

Vì để thuận tiện cho việc ký nhận thư từ, bưu kiện, Văn Trạch Tài đã chuyển địa chỉ liên lạc lên tiệm sách. Như vậy bưu tá khỏi mất công chạy tít về thôn và anh thì có thể nắm bắt thông tin sớm hơn một chút. Vốn dĩ anh làm như vậy mục đích là để chuẩn bị cho việc nhận giấy báo trúng tuyển đại học, chứ hoàn toàn không nghĩ sẽ có người gửi thư cho mình. Thế nên ngay lúc này anh đang rất mơ hồ pha lẫn tò mò: “Xương Bình? Mình có quen ai ở đấy đâu nhỉ?!”

Nghĩ nát óc không ra, cuối cùng anh quyết định bóc thử để xem xem ai lại có được phương thức liên lạc của mình. Thế nhưng sau khi đọc hết từ đầu tới cuối, Văn Trạch Tài hoảng hồn tới độ suýt chút quăng luôn cả lá thư.

Người gửi chính là một nữ đồng chí, tên Tống Thuý Thuý, là hàng xóm cũ bên cạnh nhà “Văn Trạch Tài” ở trên thành phố. Cô ta cũng thuộc diện thanh niên trí thức bị điều xuống nông thôn, chỉ có điều nơi cô ta tới là thôn Xương Bình.

Nguyên bản, “Văn Trạch Tài” đem lòng mến mộ Tống Thuý Thuý, song Tống Thuý Thuý lại luôn làm kiêu, chẳng thèm để ý tới “Văn Trạch Tài”. Bẵng đi một thời gian, hai bên không hề có bất cứ liên lạc gì thế mà đùng một cái, tự nhiên hôm nay Tống Thuý Thuý gửi thư tới nói là bao năm vẫn nghĩ đến anh hàng xóm nhà bên, rồi còn nói cái gì mà sắp tới cô ấy cũng tham gia thi đại học, hẹn Văn Trạch Tài cùng đăng ký chung một trường. Cái quỷ gì đây trời? Và quan trọng nhất là, cô ấy lấy đâu ra phương thức liên lạc? Chuyện này…chắc chắn có khuất tất! Văn Trạch Tài tính xé tan bức thư nhưng nghĩ đi nghĩ lại anh vẫn cảm thấy trong đây có điều mờ ám. Thôi cứ tạm giữ lại để có bằng chứng phòng hậu hoạn về sau!

Chạng vạng tan sở về đến nhà, Văn Trạch Tài nấn ná tới lui, cuối cùng quyết định giao nộp thư tình cho vợ: “Bà xã à, hôm nay anh nhận được bức thư kỳ lạ lắm. Uhmmm….Nhưng bà xã nhất định phải tin anh. Anh thực sự không hề làm chuyện gì có lỗi với em. Đích xác trước đây anh với cô ta là hàng xóm. Nhưng anh thề anh không biết cô ta lấy được địa chỉ từ đâu, rồi còn viết linh ta linh tinh. Anh cũng chẳng hiểu gì cả.”

Điền Tú Phương đón lấy bức thư, cẩn thận mở ra xem. Tuy cô chỉ học hai năm lớp xoá mù chữ, không gọi là đọc thông viết thạo nhưng nếu đánh vần từ từ thì vẫn đủ khả năng hiểu được ý chính. Vậy nên sau khi đọc xong, cô cũng nhăn mày khó hiểu: “Anh chưa từng gửi thư cho cô ấy.”

“Chưa bao giờ!” Văn Trạch Tài khẳng định chắc nịch: “Hơn nữa anh xuống nông thôn sớm hơn cô ta một năm. Cô ta bị điều đi đâu anh còn chẳng biết nữa là.”

Điền Tú Phương gấp tờ giấy làm tư, trả lại cho chồng: “Nếu anh chưa từng gửi thư đi vậy có nghĩa là cô ấy đã lấy địa chỉ của anh từ một người khác. Cái này anh cứ tạm cất lên đi. Em nghĩ nếu có lá thứ nhất chắc chắn sẽ có lá thứ hai.”

Lời này quá có lý, Văn Trạch Tài gật như bổ củi, liền quăng đại phong thư vào ngăn bàn như quăng một củ khoai nóng.

Chà, nói ra được cảm thấy tâm tình thoải mái hơn hẳn. Văn Trạch Tài tươi tỉnh kéo vợ ra ngoài chuẩn bị dọn cơm ăn.

Tuy nhiên, trên bàn cơm, bé con Hiểu Hiểu cứ rầu rĩ, chẳng sôi nổi hoạt bát như mọi ngày. Thấy con ỉu xìu, không vui, Văn Trạch Tài dứt khoát buông đũa xuống, nghiêm túc hỏi: “Làm sao vậy con gái, có chuyện gì nói cha nghe xem nào?”

Không ai hỏi thì thôi chứ cha vừa hỏi tới một cái là Hiểu Hiểu nhẹt miệng, khóc thút thít: “Cha ơi, cô giáo Lý…huhu…cô giáo Lý bảo sẽ không dạy bọn con nữa…huhu…”

Lý Vũ Tình không làm giáo viên nữa?

Thông tin này quá bất ngờ, Văn Trạch Tài và Điền Tú Phương ngơ ngác đánh mắt sang nhìn nhau, cả hai người không hẹn mà cùng khẽ lắc đầu. Cuối cùng, Điền Tú Phương phải giở tuyệt chiêu. Cô dịu dàng lau nước mắt cho con gái rồi nhẹ giọng dỗ dành: “Nào, con gái ngoan đừng khóc nữa. Nghe mẹ nói này. Mấy hôm trước cô giáo Lý của các con bị bệnh còn gì, thế nên cô cần phải nghỉ ngơi một thời gian để hồi phục sức khoẻ rồi mới tiếp tục dạy học được chứ. Hiểu Hiểu cũng muốn cô giáo thật khoẻ mạnh mà, đúng không?”

Nghe mẹ nói vậy, Hiểu Hiểu liền nín khóc, khụt khịt gật đầu: “Vâng ạ.”

Đúng là trẻ con giòn cười tươi khóc, chỉ cần kiên nhẫn dỗ dành một chút là bé sẽ tươi tỉnh tiếp tục ăn cơm ngon lành. Sau khi cơm nước xong xuôi, Văn Trạch Tài kèm con làm hết bài tập rồi cho bé chạy ra ngõ chơi cùng đám bạn hàng xóm đang ríu rít gọi nhau nãy giờ.

Đợi con ra khỏi cổng, Điền Tú Phương mới khẽ thì thầm với chồng: “Trưa nay em thấy thanh niên trí thức Lý trốn sau rừng trúc khóc một mình. Hình như cô ấy đang gặp chuyện gì thì phải anh ạ.”

Văn Trạch Tài ngẩng đầu khỏi chồng tài liệu: “Nếu cô ấy đã có ý né tránh tức là không muốn để lộ sự tình. Hơn nữa, chúng ta cũng không tiện xem vào chuyện riêng của người khác.”

“Vâng.” Điền Tú Phương gật gật đầu.

Ngày hôm sau, tan học về tới nhà Hiểu Hiểu liền thông báo từ bây giờ cô Lý không dạy nữa mà đổi thành thầy Vu, tức Vu Quảng Bình.

Sau khi nhận được thông báo bổ nhiệm, việc đầu tiên Vu Quảng Bình làm là hộc tốc tới tìm Văn Trạch Tài. Hai người ngồi mặt đối mặt trong sân, mãi sau Vu Quảng Bình mới lên tiếng: “Lần trước anh bảo tôi năm nay vừa có chuyện vui, vừa có chuyện buồn. Hiện giờ tôi được phân công làm giáo viên. Vậy, đây chính là chuyện vui mà anh nói đấy hả?”

Văn Trạch Tài không trực tiếp trả lời mà hỏi ngược lại: “Anh cảm thấy cái này đã là đại vận?”

Vu Quảng Bình nhếch mép cười nhạo: “Đương nhiên không! Chức vụ giáo viên cỏn con sao xứng là đại vận cuộc đời của Vu Quảng Bình tôi cơ chứ!”

Cái bộ dáng vẫn lấc kha lấc khấc, ngứa đòn y như trước kia.

Văn Trạch Tài nhướng mày khẽ cười: “Nếu anh nghĩ không phải thì là không phải! Thôi nói qua chuyện khác đi, chẳng mấy nữa là tới kỳ thi tuyển đại học rồi. Hiện tại không khí ở ký túc xá thanh niên trí thức thế nào?”

Nhắc đến chuyện này, Vu Quảng Bình vô thức ngáp một cái: “Bầu không khí ấy hả? Không tốt cho lắm. Mọi người ai ai cũng vùi đầu vào sách vở, chỉ cần rảnh ra một cái là ôm khư khư quyển sách. Ngoài sân, trong phòng, đâu đâu cũng thấy người lẩm nhẩm học thuộc lòng hoặc cắm cúi giải đề. Đặc biệt là thanh niên trí thức Củng, ngày nào cũng đi ngủ muộn ơi là muộn, báo hại tôi không đêm nào được ngủ thẳng giấc. Mệt chết đi được.”

Văn Trạch Tài thoáng ngạc nhiên: “Ủa, không phải cậu ở cùng phòng với Đỗ Lập An à? Sao thanh niên trí thức Củng không ở phòng mình tự ôn tập lại chạy sang phòng các cậu làm gì?”

Vu Quảng Bình tức muốn xì khói: “Cái thằng hấp ấy sợ ở trong phòng sẽ ngủ gục nên toàn ra ngoài sân đi qua đi lại, đi tới đi lui. Tôi đã góp ý rất nhiều lần nhưng cậu ta nhất quyết không chịu nghe, lỳ lợm như trâu ấy. Thậm chí bây giờ cả Lý Vũ Tình cũng theo cậu ta mang sách vở ra sân học luôn rồi.”

Lý Vũ Tình đi theo Củng Dương? Văn Trạch Tài thoáng nhíu mày, hình như chuyện này không thích hợp lắm thì phải?!

Bởi vì không tiếp tục công việc gõ đầu trẻ nên bắt đầu từ hôm nay, Lý Vũ Tình phải xuống ruộng làm nông. Cô ấy được phân tới cùng khu với Điền Tú Phương. Tinh mắt phát hiện thấy sắc mặt Lý Vũ Tình càng lúc càng trắng bệch, trên trán không ngừng tứa ra mồ hôi lạnh, Điền Tú Phương vội buông cuốc, tiến lại gần, quan tâm hỏi: “Thanh niên trí thức Lý, cô không sao chứ?”

Lý Vũ Tình chưa kịp nói gì thì một trận xây xẩm ập tới, cô lảo đảo suýt ngã nhào xuống đấy, cũng may Điền Tú Phương nhanh tay lẹ mắt đỡ kịp. Sự việc ở góc này nhanh chóng thu hút sự chú ý của Chu Xuân Hoa. Cô ấy lập tức chạy tới, cuống quýt hỏi dồn dập: “Sao đấy, sao đấy, có chuyện gì thế?”

“Không sao, không sao, em không sao đâu…” Đứng một lúc, Lý Vũ Tình đã tỉnh táo hơn, cô vội xua tay lắc đầu “Chắc tại ban sáng em không ăn cơm cho nên giờ bị hạ đường huyết.”

Vốn khoẻ mạnh lại thuộc phái hành động, vậy nên Chu Xuân Hoa lập tức cõng Lý Vũ Tình lên bờ ruộng, hơn nữa còn liên tục cằn nhằn: “Lớn đùng rồi chứ có phải con nít đâu mà không chịu ăn sáng. Cô ngồi đây nghỉ ngơi một lát đi. Buổi sáng ngủ dậy không muốn ăn cũng cố mà ăn vào, làm công việc đồng áng là nặng nhọc lắm, không nhẹ nhàng như đứng lớp dạy học đâu.”

Tính cách Chu Xuân Hoa thẳng như ruột ngựa, nghĩ gì là nói đó chứ không hề có ý tứ nào khác. Thế nhưng qua tai Lý Vũ Tình lại thành khinh thường cô yếu ớt, vô dụng, châm chọc cô mất chức vụ giáo viên. Thành ra thoắt cái, mặt Lý Vũ Tình đỏ lựng, vừa xấu hổ vừa mất tự nhiên.

Tất nhiên Chu Xuân Hoa chẳng để ý tới tiểu tiết này nhưng Điền Tú Phương thì có. Bởi tâm tư cô vừa nhạy cảm lại tỉ mỉ, chỉ cần nhìn thoáng một cái là nắm bắt được vấn đề ngay, vậy nên cô liền cười cười, đẩy đẩy Chu Xuân Hoa: “Được rồi, chị bận thì cứ đi đi, chỗ này để em lo cho. Làm xong rồi em xuống công luôn, chị chờ em cùng về nhé.”

“Được, nhanh lên nhá, không là chị bỏ về trước đấy” Chu Xuân Hoa cười toe toét, vẫy vẫy tay rồi tiếp tục cắp sổ đi tuần tra những khu vực khác.

Ngồi trên bờ ruộng, Lý Vũ Tình cắn chặt môi nhìn Điền Tú Phương đang cắm cúi làm cả phần việc của mình…

===

Tại Lý gia, sau khi Lâm Ái Quốc lên huyện tiếp nhận công việc tài xế xe tải đường dài, trong nhà chỉ còn vợ chồng Lý Đại Thuận cùng ông bà Lý. Mặc dù vợ chồng son, lại đang trong giai đoạn mặn nồng thế nhưng sểnh một cái Lý Đại Thuận lại chạy tót sang tìm Văn Trạch Tài tâm sự.

“Trước kia lúc anh Ái Quốc vẫn còn ở nhà, mỗi lần có chuyện gì em đều bàn bạc với anh ấy. Giờ anh ấy đi làm xa tít mù khơi, em chẳng còn ai để nói chuyện cả. À, đương nhiên không tính vợ em. Ưhm….thì anh cũng biết đấy, có nhiều chuyện của cánh đàn ông chúng ta, phụ nữ không thể giúp gì được…” Dứt lời, Lý Đại Thuận thở dài thườn thượt như thể chán chường lắm.

Văn Trạch Tài tò mò hỏi tới: “Cậu mà cũng có chuyện phiền não cơ á?”

Lý Đại Thuận trừng lớn mắt: “Đương nhiên là em có chứ. Phiền não đàn ông đấy. Anh không biết à? Chẳng lẽ anh không có?”

“Ồ, thế cậu nói cho tôi nghe xem rốt cuộc đàn ông phải phiền não những gì?” Văn Trạch Tài quả thực không muốn tranh luận về mấy vấn đề nhàm chán này, thế nên cứ hỏi thẳng ra cho được việc.

Lý Đại Thuận bối rối ho khan mấy tiếng, đợi Điền Tú Phương đi hẳn vào phòng, mới bắt đầu rì rầm thủ thỉ: “Vợ em là người làm công tác văn hoá, trình độ sơ trung. Nói thật thì em hơi tự ti, cảm thấy mình không xứng với cô ấy cho lắm. Thế nên nếu em không cố gắng tiến bộ thì không biết tháng ngày mai sau sẽ phải sống tiếp thế nào đây?”

Văn Trạch Tài nhướng mày: “Cậu muốn tìm việc làm?”

Lý Đại Thuận hưng phấn thao thao bất tuyệt: “Không phải muốn, mà là em đang tìm đây. Anh biết gì không, cái thằng mà đợt trước đút tiền chạy vào lò mổ ấy. Nó bị đuổi rồi, vì cái tội đã không làm được việc lại còn trộm cắp, hơn nữa trộm rất nhiều lần và bị bắt tận tay nữa chứ. Giờ lò mổ đang trống một chỗ nên em tính tranh thủ cơ hội xem sao.”

Sau khi nghe xong, Văn Trạch Tài liền nói thẳng: “Anh thấy tốt nhất cậu đừng nên đi thì hơn. Lúc này ấn đường cậu thấp thoáng chuyển đen, rõ ràng là có hắc khí theo đuổi, sắp tới mọi chuyện sẽ không thuận đâu, cậu nên chú ý cẩn thận một chút.”

Đang hào hứng thì bị dội thẳng một gáo nước lạnh, song Lý Đại Thuận không hề bực mình mà run rẩy sợ hãi hỏi dồn: “Vâng, vâng em không đi nữa. Em sắp gặp huyết quang tai ương hả anh? Chết em rồi!!!”

“Không phải huyết quang tai ương”, Văn Trạch Tài phủ định ngay “Yên tâm đi, thân thể không bị thương tích gì đâu, chẳng qua gặp chút trở ngại, khó khăn thôi.”

Phù, Lý Đại Thuận vô thức đưa tay lên ôm ngực, may quá, may quá, không đổ máu là tốt rồi!

Vì thế sau khi về nhà, Lý Đại Thuận liền thuật lại toàn bộ lời Văn Trạch Tài vừa nói ban nãy. Tất nhiên ông bà Lý đều tin sái cổ, nhưng Tiết Ly Ly thì không: “Anh nên nhớ rằng vị trí đó là niềm ước ao của biết bao nhiêu người. Nếu lần này anh không đi thì sau này không còn cơ hội nữa đâu.”

Có thể nói đồ tể là một trong những nghề ngon nhất thời điểm hiện tại. Chẳng phải nói quá chứ cuối ngày vét ít thịt vụn dính trên dao cũng đủ mang về nhà nấu nồi canh. Thời buổi tem phiếu khó khăn, thực phẩm khan hiếm, chỉ cần tô canh loang loáng tí mỡ lợn thôi cũng đủ quý hoá lắm rồi. Tuy Lý gia không tới nỗi nghèo rớt mùng tơi nhưng hiển nhiên cũng không phải hạng giàu sang phú quý. Huống chi vừa mới bỏ ra hơn phân nửa gia tài cho con trai cưới vợ, cho nên bà Lý rất động lòng. Song gì thì gì, bà vẫn lo cho an nguy của thằng con duy nhất hơn tất thảy: “Văn thanh niên trí thức không nói gạt đâu. Theo mẹ thì hay là thôi, bỏ đi.”

Ông Lý cũng gật gù tán đồng: “Đúng đấy, mẹ con nói rất phải. Bỏ đi, không làm cái này thì làm cái khác, sợ gì hết việc cơ chứ. Hơn nữa, trên đời này không gì trân quý bằng tính mạng con người.”

Trời đất ơi, thời buổi nào rồi mà vẫn mê tín dị đoan thế này, lại còn được cả nhà nữa chứ! Tiết Ly Ly âm thầm đỡ trán, cô cắn môi do dự một lúc rồi quyết định lên tiếng: “Cha, mẹ, không phải Văn thanh niên trí thức cũng khẳng định sẽ không bị thương hay sao, chỉ là có chút khó khăn, trắc trở mà thôi. Nếu vậy chỉ cần cẩn thận chú ý một chút chắc không sao đâu. Khó khăn lắm lò mổ mới trống một chỗ, nếu bị người khác cướp mất thì tiếc lắm. Người ta tranh nhau sứt đầu mẽ trán còn chẳng xong, không lẽ mình lại dễ dàng chắp hai tay dâng cho họ?”

Ừ, kể ra cũng tiếc thật, Lý Đại Thuận gãi gãi đầu: “Hay cứ để con đi thử xem thế nào, dù sao cũng không chết được.”

Vậy là sáng hôm sau, Văn Trạch Tài vừa đạp xe ra tới đầu thôn liền gặp Lý Đại Thuận đang lững thững đi bộ phía trước. Anh tiến lại gần, gọi to: “Đại Thuận, đi đâu mà sớm thế này? Nhảy lên đây anh chở đi.”

Vì không dám nói thật nên Lý Đại Thuận đành mượn tạm một cái cớ để từ chối khéo: “Em xách cho cha vợ ít đồ. Không sao đâu, anh bận thì cứ đi trước đi. Em rẽ vào đường tắt, một tí là tới ấy mà.”

Văn Trạch Tài gật gật đầu, đích xác sáng nay anh dậy muộn nên giờ tương đối vội: “Thế anh đi trước nhá.”

Lý Đại Thuận chột dạ, vung tay búa xua: “Vâng, anh đi mau đi kẻo trễ giờ.”