Thập Niên 70: Đoán Mệnh Sư

Chương 36: Hồi xuân




Văn Trạch Tài lơ đãng nhìn ra khoảng sân trước nhà, nơi có bà cụ với mái tóc bạc phơ và nụ cười hiền từ đang chậm rãi kể chuyện xưa cho mấy đứa cháu nhỏ.

Anh bất chợt cảm thán: “Đúng là khổ tận cam lai, cuối cùng thì bà Tả cũng đợi được tới ngày này. Tiếp theo đây phúc khí gia tăng, tháng ngày êm đẹp kéo dài, tha hồ cho bà vui vầy bên con bên cháu. Tục ngữ có câu “nhà có người già như nhà có bảo bối”, anh Mã, hiện tại nhà anh là đang có bảo bối đấy!”

Mã Trung Nguyện thoáng sửng sốt rồi sau đó phấn khởi cười sang sảng. Anh vui vẻ vươn tay vỗ vỗ bả vai Văn Trạch Tài, đáy mắt ánh lên sự mừng rỡ vô ngần: “Có lời này của Văn đại sư là anh yên tâm rồi!”

Thú thực thì anh rất lo ngại cho tình trạng sức khoẻ của mẹ đồng thời sợ nhất cái cảnh mẹ con chưa đoàn tụ được bao lâu lại phải chia lìa. Ngay hôm đầu tiên lên đến huyện thành, anh đã dắt mẹ tới bệnh viện kiểm tra tổng quát một lượt. Không nằm ngoài dự đoán, trong cơ thể bà xuất hiện rất nhiều bệnh vặt mà nặng nhất chính là dạ dày. Kể cũng phải thôi, mấy chục năm trời bà sống khổ sống sở, ăn uống tạm bợ bữa đói bữa no, dạ dày không sinh bệnh mới là lạ.

May thay, bà cụ rất hợp tác, ăn cơm xong là ngoan ngoãn uống thuốc, đúng giờ là tự giác lên giường nghỉ ngơi. Hơn nữa từ ngày đón bà về đây tới giờ, không khí trong nhà rất vui vẻ đầm ấm, mẹ chồng nàng dâu tương đối hoà hợp, chưa một lần nào xảy ra xung đột hay cãi vã. Và điều đáng mừng nhất là tinh thần của bà cực kỳ tỉnh táo, tuyệt đối không có những hành vi mất khống chế hay rối loạn cảm xúc.

Hôm nay lại nghe chính miệng Văn Trạch Tài khẳng định như vậy, thử hỏi làm sao Mã Trung Nguyện không mừng cho được. Thế là từ đây, anh có thể kê cao gối mà ngủ, khỏi cần lo lắng bất an gì nữa rồi.

Nói xong việc nhà, giờ chuyển qua chính sự, Mã Trung Nguyện bất đắc dĩ mở lời: “Không giấu gì chú, anh ấy là lãnh đạo của anh. Bữa đó nhân lúc rảnh rỗi ngồi nói chuyện phiếm, anh thuận miệng kể lại câu chuyện chú đã giúp anh tìm mẹ như thế nào. Những tưởng nghe xong rồi thôi, không ngờ anh ấy lại lưu tâm. Hôm kia đích thân anh ấy tới tận nhà tìm anh, nói là muốn được gặp chú.”

Cấp trên của Mã Trung Nguyện à? Văn Trạch Tài thoáng suy tư rồi hỏi kỹ thêm: “Là anh ta muốn coi bói hay người khác?”

Mã Trung Nguyện lắc đầu: “Cái này thì anh chịu tại anh ấy không nói rõ. Nhưng có vẻ khả năng cao là chuyện gia đình nên anh cũng không tiện hỏi nhiều.”

Văn Trạch Tài gật gù: “Ừhm, em hiểu rồi. Thế bao giờ anh ấy rảnh?”

Nếu người đó sống tại huyện thành thì tiện quá, có thể trực tiếp xem luôn bây giờ, bởi ngày mai Hiểu Hiểu phải tới trường và anh cũng phải đi làm nữa.

“Rảnh, rảnh chứ, anh ấy đã cố tình nhấn mạnh mấy ngày này sẽ chỉ quanh quẩn ở nhà mà lại. Đi, giờ anh dẫn chú sang bên đó luôn.” Vừa nói, Mã Trung Nguyện vừa với tay lấy cái áo khoác rồi nhanh nhẹn cùng Văn Trạch Tài bước ra ngoài.

Ra tới cửa, Văn Trạch Tài giải thích đơn giản với vợ vài câu, dặn cô ấy và con gái cứ ở đây đợi anh, anh đi một lúc sẽ quay lại đón hai mẹ con.

Dõi theo bóng lưng hai ông chồng, vợ Mã Trung Nguyện tươi cười nói với Điền Tú Phương: “Chà, con gái cũng đã lớn vậy rồi mà nhìn vợ chồng em vẫn quấn quýt mặn nồng y vợ chồng son ấy nhỉ?!”

Điền Tú Phương thu hồi tầm mắt, mỉm cười dịu dàng thay cho câu trả lời.

Vị lãnh đạo của Mã Trung Nguyện mang họ Cam, tên đầy đủ là Cam Kiến Hoa, năm nay ngoài bốn mươi tuổi. Đặc điểm dễ dàng nhận biết ở người này đó chính là khuôn mặt cực kỳ to, mặt anh ta to đến độ che lấp cả hai tai, nếu nhìn trực diện từ đằng trước thì gần như chẳng thấy bóng dáng hai lỗ tai đâu.

“Ồ, đây chính là Văn đại sư đấy hả, mời ngồi, mời ngồi!”

Cam Kiến Hoa vui vẻ rót trà tiếp khách, sau đó kín đáo đánh mắt gọi Mã Trung Nguyện ra sân, rì rầm to nhỏ.

Biết Cam Kiến Hoa chưa thật sự tin tưởng, Mã Trung Nguyện lập tức khẳng định chắc nịch: “Ấy ấy, anh đừng vội vàng đánh giá, đúng là Văn đại sư tuổi đời còn khá trẻ nhưng bản lĩnh thì không đùa được đâu. Anh nhớ cái gã “đầu đen” ở huyện mình không? Cũng là nhờ Văn đại sư tính cho mới biết được sự thật bị cắm sừng bao năm nay ấy chứ.”

“Ý cậu là Dương đầu đen sau khi xem bói mới tuyệt tình xuống tay đấy hả?” Cam Kiến Hoa híp mắt dò hỏi kỹ hơn.

Dương đầu đen ở đây không phải ai khác mà chính là Dương Tiên Bích. Sở dĩ có cái biệt danh này là bởi vì trước đây anh ta từng lăn lộn nhiều năm trong giới xã hội đen, tuy rằng sau khi lên huyện thành đã tuyên bố rửa tay gác kiếm, đồng thời cũng thu mình lại không ít nhưng sự thật thì anh ta âm thầm cài người trong cả hai giới hắc bạch. Vậy nên nhìn bề ngoài thì tưởng là công dân lương thiện, trong sạch thế nhưng bản chất ẩn giấu bên trong lại trái ngược hoàn toàn.

Mấy hôm trước, Dương Tiên Bích bất ngờ ly hôn rồi đùng đùng đuổi cả vợ lẫn cậu quý tử ra khỏi nhà. Không những vậy anh ta còn cố tình thả tiếng gió hăm doạ kẻ nào dám cưu mang hai người bọn họ thì cũng đồng nghĩa với việc đối địch trực tiếp với Dương Tiên Bích anh.

Sự việc rành rành như vậy, không cần nói thì hẳn mọi người đều có thể dễ dàng đoán ra nguyên nhân sâu xa của vấn đề. Hơn nữa, Dương Tiên Bích dường như chẳng ngại điều tiếng dư luận, anh ta dứt khoát đuổi vợ con ra đường, thậm chí còn quyết tuyệt chặt đứt mọi đường lui của bọn họ.

Nghe mọi người kháo nhau rằng hiện tại hai mẹ con họ đang phải tá túc trong một căn nhà bỏ hoang rách nát, che đầu thì lọt gió, che chân thì ướt sương, tóm lại tình cảnh chật vật vô cùng.

Cam Kiến Hoa không khỏi chắt lưỡi hít hà: “Ừ đúng rồi, tôi cũng nghe loáng thoáng người ta đồn hắn ta tìm được vị đại sư cao tay lắm, hỏi ra thì đích thị là Văn đại sư thật.”

Mã Trung Nguyện nhướng mày tự tin, tỏ ý “Sai làm sao được!”

Cam Kiến Hoa khẽ híp mắt, vô thức đưa tay xoa xoa cằm mình, miệng lẩm nhẩm như thể đang tự độc thoại: “Được vậy thì tốt rồi, kể cả cha có không tin thì cũng không tìm ra chỗ để bắt bẻ!”

Cha? Tới đây Mã Trung Nguyện mới sực nhớ ra đích thực thời gian này Cam lão gia, tức cha của Cam Kiến Hoa bỗng dưng hồi xuân, đâm ra tính tình nông nổi bốc đồng như trai mười tám.

Những gì cần hỏi đã hỏi xong, hai người một trước một sau nối đuôi quay trở lại phòng khách và hiển nhiên nụ cười trên môi Cam Kiến Hoa rạng rỡ và có thành ý hơn ban nãy rất nhiều.

Anh ta chủ động hỏi han Văn Trạch Tài: “Văn đại sư, trà này hợp khẩu vị đại sư chứ?”

Văn Trạch Tài khẽ cười: “Đương nhiên rồi, đây là trà nhập khẩu mà lại, vị của nó thơm ngọt, thanh khiết và đặc biệt rất bám miệng (1).”

Nhìn hai người họ anh một câu, tôi một câu, Mã Trung Nguyện tủm tỉm cười, tới đây cũng xem như đã hoàn thành nhiệm vụ trung gian kết nối. Ngồi thêm một chút, anh giả bộ giơ tay vỗ đầu rồi bày ra vẻ bất đắc dĩ: “Ai da, đầu óc dạo này chán ghê, toàn quên quên nhớ nhớ thôi. Xin lỗi hai vị, có lẽ giờ tôi phải xin phép rời đi trước vì có việc gấp không thể hoãn được. Hai người cứ tiếp tục trao đổi đi nhé. Chậm nhất khoảng một tiếng sau tôi sẽ quay lại đón Văn đại sư.”

Dứt lời, Mã Trung Nguyện lập tức đứng dậy, dời bước đi ngay.

Tất nhiên Văn Trạch Tài thừa biết Mã Trung Nguyện tế nhị tránh mặt, nhường không gian riêng lại cho mình và Cam Kiến Hoa, thế nên không vòng vo mất thì giờ nữa, anh trực tiếp hỏi vào việc luôn: “Không biết anh Cam đây muốn tính cho mình hay cho người khác?”

Thấy Văn Trạch Tài thẳng thắn như vậy, Cam Kiến Hoa rất lấy làm hài lòng, anh ta cười nói: “Tính cho cha tôi.”

Phòng ngủ của Cam lão gia nằm ngay đối diện thư phòng, chỉ cần đi vài bước là tới.

Đứng trước cửa phòng cha, Cam Kiến Hoa nâng tay gõ nhẹ ba cái rồi lễ phép gọi: “Thưa cha, nay con có mời đại sư tới nhà tính cho cha một quẻ…”

Lời còn chưa dứt, từ bên trong bất thình lình vọng ra tiếng quát mắng giận dữ: “Tính toán cái gì? Anh đừng hòng bày trò mèo trước mặt tôi! Tôi nói cho anh biết, việc của tôi tôi tự quyết định, không cần phải có sự đồng ý của các anh các chị!”

Văn Trạch Tài thoáng nhướng mày kinh ngạc, ồ, coi bộ ông cụ nhà này cũng hổ báo ra trò đấy!

Bị lên lớp ngay trước mặt khách, Cam Kiến Hoa xấu hổ muốn độn thổ, anh giả vờ ho khan mấy tiếng rồi quay sang Văn Trạch Tài dở khóc dở cười giải thích: “Thật ngại quá, hồi trẻ cha tôi tham gia quân ngũ đâm ra ăn to nói lớn thành thói quen rồi, có gì mong đại sư bỏ qua cho…”

“Ầm…” Lại một lần nữa lời nói của Cam Kiến Hoa bị cắt ngang giữa chừng, cánh cửa gỗ bất thình lình bật mở kèm theo đó là tiếng quát tháo còn lớn hơn ban nãy: “Anh buồn cười thật đấy, sao lại cứ thích xen vào chuyện của tôi thế nhỉ? Đường đường là một nam tử hán đại trượng phu thế mà còn nhiều chuyện và dông dài hơn cả đàn bà phụ nữ!”

Đứng sừng sững trước ngạch cửa là một ông cụ với mái tóc bạc phơ, thế nhưng da dẻ ông lại căng hồng, khoẻ khoắn, chẳng có mấy nếp nhăn, thêm vào đó là đôi con ngươi sáng quắc không một chút vẩn đục. Ấn tượng ban đầu cho thấy cụ ông đây chính là người minh mẫn, tinh tường và rất đỗi khôn khéo.

Hùng hổ đẩy cửa bước ra, Cam lão gia chả thèm quan tâm khách khứa là ai mà cứ thế lớn tiếng mắng thằng con trai sa sả không ngớt.

Mặc dù vô cùng muối mặt, song Cam Kiến Hoa vẫn cố gắng mềm mỏng nhất có thể, dùng lời ngon tiếng ngọt cẩn thận dỗ dành, xoa dịu cơn thịnh nộ của ông cụ. Đoán chừng tình huống này xảy ra khá thường xuyên cho nên chỉ một lát sau Cam lão gia đã nguôi giận. Lúc này, ông mới quay đầu về phía Văn Trạch Tài, hất hàm đầy trịch thượng: “Cậu nhóc, cậu tới đây có việc gì?”

Văn Trạch Tài không trả lời ngay mà bình tĩnh đánh mắt ra hiệu cho Cam Kiến Hoa. Ấy, đừng vội hiểu lầm anh kênh kiệu hay làm cao, mà trong trường hợp này anh ngửi thấy mùi thuốc súng rất nồng đậm. Giả dụ bây giờ mà nghênh ngang tự giới thiệu mình là đại sư tới xem bói cho ông cụ thì có khi bị ăn tẩn một trận cũng nên. Thôi thôi, việc gì khó cứ dồn cho con trai cụ đi. Gì thì gì, coi bói cũng phải đảm bảo an toàn tính mạng chứ, đâu thể lao đầu vào nguy hiểm được!

Bắt được ý của Văn Trạch Tài, Cam Kiếm Hoa gấp gáp nửa kéo nửa đỡ cha sang một góc, thấp giọng giải thích: “Cha à, không phải cha với dì Trần đang tính chuyện trăm năm hay sao. Dẫu rằng cả hai người đều đã lớn tuổi nhưng vẫn phải đi theo trình tự trước sau chứ. Từ từ, cha bình tĩnh nghe con nói hết đã! Con biết, cha và dì Trần là bạn bè lâu năm, đã hiểu rõ tính tình của đối phương. Thế nhưng mà con thấy đầu tiên vẫn nên tính bát tự để xem mức độ hoà hợp tới đâu, rồi sau đó mới tiếp tục bố trí những việc khác. Cái gì cũng phải có thứ tự, nhất lại là chuyện trọng đại như cưới xin, cha nói xem có phải không ạ?”

Công nhận Cam Kiến Hoa ăn nói đâu ra đấy, thoả đáng cả về lý lẽ lẫn tình cảm, ngay cả người ngoài như Văn Trạch Tài còn thấy xuôi tai, huống hồ ông cụ Cam. Quả nhiên, ông vui vẻ ra mặt ngay: “Đúng đúng tất nhiên là phải đầy đủ thủ tục rồi. Thế mà anh không chịu nói sớm với cha. Cậu nhóc, đi theo ta ra đây.”

Ôi giời ơi, cha ơi là cha, Cam Kiến Hoa muốn quỳ lạy ngay tại chỗ. Người ta đường đường là đại sư cao cao tại thượng, thế mà qua miệng cha lại cứ cậu nhóc nọ cậu nhóc kia có chết không cơ chứ. Ngộ nhớ người ta phật ý một cái thì hậu quả thật khó lường, công danh sự nghiệp, thậm chí cái mạng quèn này cũng đi đời nhà ma ấy chứ! Cam Kiến Hoa nói mà như mếu: “Cha à, vị này là Văn đại sư, cha chú ý cách xưng hô một chút, đừng tuỳ tiện quá như thế.”

Ngay lúc Cam lão gia lại chuẩn bị xung nộ khí, Văn Trạch Tài đã kịp thời lên tiếng: “Không sao, không cần câu nệ chuyện xưng hô. Ngài là trưởng bối, cháu là hậu bối, ngài cứ gọi cháu như con cháu trong nhà là được.”

Quả nhiên, lời này của Văn Trạch Tài khiến Cam lão giã hạ hoả ngay tức thì, thậm chí ông còn cao hứng phá lên cười sang sảng rồi hồ hởi dẫn hai người trẻ tuổi tới góc vườn yêu thích của mình.

Phải công nhận một điều nơi này quá đẹp, tứ phía rợp bóng cây cỏ xanh mát mắt, hơn thế nữa ngày hôm nay đại đa số khóm hoa trong vườn đều nở rộ, đua nhau khoe sắc thắm và toả hương thơm ngọt ngào thoang thoảng, bao trùm khắp khu vườn.

Hoà mình vào thiên nhiên, hít một hơi căng tràn lồng ngực, Văn Trạch Tài vô thức cảm thấy tinh thần sảng khoái hơn bội phần, trên mặt anh không giấu được vẻ tán thưởng từ tận đáy lòng.

Bắt được điểm này, Cam lão gia đắc ý dạt dào, ông dang rộng hai cánh tay, tự hào khoe: “Chỗ này là do ta và bạn gái cùng nhau bố trí và chăm sóc đấy. Rất đẹp đúng không cậu trai trẻ?”

Cái gì? Bạn gái? Văn Trạch Tài nhất thời sửng sốt, không ngờ phong cách nói chuyện của ông cụ Cam lại tân thời và phóng khoáng đến nhường vậy. Lén đánh mắt sang phía Cam Kiến Quốc, không nằm ngoài dự đoán, mặt mũi anh ta khó coi y như nuốt phải quả trứng thối, khiến Văn Trạch Tài vất vả lắm mới nén được nụ cười đang trực chờ bên khoé môi.

Anh chuyển hướng qua bên ông cụ, thật lòng khen tặng: “Quả thực đẹp vô cùng, đặc biệt là mấy giò phong lan kia.”

Theo lời nói, anh nâng ngón trỏ chỉ về giàn phong lan được treo ngay tại vị trí trung tâm.

Ông Cam sung sướng cười rung râu: “Khá lắm, tuổi còn trẻ nhưng lại có phẩm vị thưởng thức hơn người. Hầu hết khách tới đây chơi đều dừng tầm mắt tại mấy chậu hồng đặt phía trước, chỉ có duy nhất một mình cậu chú ý đến giàn phong lan yêu quý của ta. Lại đây, ta bật mí cho nghe bí mật này, cậu biết không, mấy giò lan này chính là ta…”

“Chaaaa…Văn đại sư bận rộn nhiều việc lắm, hay là mình mời đại sư ngồi xuống rồi nói vào chuyện chính đi.” Cam Kiến Hoa dường như gần mất hết kiên nhẫn. Mỗi lần động tới chủ đề này là cha anh có thể nói thao thao bất tuyệt cả ngày không biết mệt, bao năm nay anh đã nghe đến độ lỗ tai sắp đóng kén luôn rồi!

Đang vui thì bị đứt dây đàn, ông Cam quắc mắt mắng thằng con mấy câu nữa rồi mới chịu ngồi vào bàn trà. Thế nhưng vừa đặt mông xuống ông lại nhấp nhổm toan muốn đi: “Ai da, tí thì quên, phải đi kêu em Trần tới cùng xem mới được.”

1 tiếng em Trần, 2 tiếng em Trần, Cam Kiến Hoa tức tái cả mặt, anh lập tức kéo ông cụ ngồi lại, nhăn nhăn nhó nhó hỏi: “Cha, không lẽ ngày tháng năm sinh của dì Trần mà cha cũng không nhớ hả?”

Đương nhiên là không rồi, ông Cam ưỡn ngực, đọc vanh vách ngày giờ sinh của mình lẫn bà bạn già. Cùng lúc ấy, Văn Trạch Tài cũng kịp chuẩn bị giấy bút, cẩn thận ghi lại tất cả. Xong đâu đó, anh ngẩng đầu, trầm ngâm quan sát đánh giá tướng mạo của ông lão trước mặt.

Một lát sau, Văn Trạch Tài chậm rãi cất lời: “Chú Cam.”

Mặc dù tuổi tác của ông Cam rất cao, nhưng lúc mới tới, chính Cam Kiến Hoa chủ động xưng anh gọi em thế nên Văn Trạch Tài không thể xưng hô khác được.

Ngừng một nhịp, anh tiếp tục nói: “Từ tướng mạo cho thấy xác thực nhân duyên của chú vẫn còn, hỉ sự đang tới rất gần rồi chỉ độ 1, 2 năm nữa thôi. Thế nhưng qua bát tự thì người đó hẳn không phải là dì Trần.”

Trong khi Cam lão gia trợn trừng mắt gần như chết sững tại chỗ thì Cam Kiến Hoa lại sướng phát điên, phải kìm lắm đấy chứ không anh đã vỗ tay đen đét khen hay rồi. Vốn dĩ anh đang vò đầu bứt tóc nghĩ cách ám thị cho Văn Trạch Tài thì cậu ấy lại tự động nói ra những lời trùng khớp với y anh, thế mới tài tình chứ!

“Tại sao lại như thế? Tại sao tôi và em Trần lại không có nhân duyên?” Giọng ông Cam bất ngờ cao vút, chứng tỏ ông tuyệt đối không tin đồng thời cũng cực kỳ phẫn nộ, chắc chỉ thiếu nước chỉ thẳng vào mũi mắng Văn Trạch Tài là kẻ lừa đảo nữa thôi.

Văn Trạch Tài bất đắc dĩ chỉ xuống tờ giấy ghi sinh thần bát tự của hai người họ: “Người phụ nữ này mang mệnh thuỷ, còn chú mang mệnh hoả. Theo tương quan ngũ hành thì thuỷ khắc hoả, tức là hai người mà ở cùng một chỗ thì lúc nào cũng đối chọi nhau như nước với lửa.”

Ông Cam giận run người: “Nhưng hai chúng tôi đã quen biết nhau mấy năm nay rồi, trước giờ chưa một lần to tiếng cãi cọ. Mà kể cả tôi có nổi nóng thì em ấy luôn chủ động nhường nhịn, thậm trí còn xoa dịu và trấn an tôi. Hoà hợp như thế mà cậu lại bảo là đối chọi với cả xung khắc, rốt cuộc cậu có biết bói toán không đấy?”

Không đợi Văn Trạch Tài lên tiếng, Cam Kiến Hoa rối rít nói đỡ: “Đấy là trước mặt thôi, ai mà biết được ở sau lưng bà ấy có oán giận hay trách móc gì cha không?”

“Cái thằng mắc dịch này, muốn chết đúng không?!” Cam lão gia tức điên, hậm hực xoay người đi chỗ khác không thèm đếm xỉa tới thằng con trai đáng ghét. Ông chăm chăm nhìn Văn Trạch Tài, nôn nóng chất vấn: “Ý cậu là tôi và em Trần không có duyên với nhau đúng không? Nhưng chả phải vừa rồi cậu mới nói đời này tôi vẫn còn một mối lương duyên nữa mà? Như thế là sao, cậu mau mau giải thích cho tôi nghe đi."

“Đích xác ở độ tuổi xế chiều chú sẽ có một cuộc hôn nhân nữa. Song, đối phương tuyệt đối không phải dì Trần.” Nói rồi, Văn Trạch Tài nhẹ nhàng gấp tờ giấy làm đôi, chia bát tự của hai người họ về hai nửa khác nhau. Kỳ lạ thay, chỉ một nếp gấp đơn giản ngăn cách ở giữa nhưng đã làm nổi bật lên hai biểu tượng Thuỷ - Hoả rất rõ ràng.

Cam lão gia lăm lăm nhìn vào tờ giấy, hai mắt trợn trừng, kinh ngạc không thốt nên lời.

Văn Trạch Tài tế nhị đứng dậy, đi quanh vườn thăm thú cỏ cây, nhường lại không gian riêng cho cha con họ.

Ước chừng Văn Trạch Tài mới dời đi được vài bước, Cam Kiến Hoa đã gấp gáp không đợi nổi: “Cha à, bản tính dì Trần trước đây như nào chắc hẳn cha cũng nhìn thấy rõ ràng. Đúng là hiện giờ dì ấy đã thay đổi tốt hơn nhưng thú thực mà nói con tuyệt đối không tin một người có thể thay đổi nhanh tới vậy. Vả lại không phải chúng con ngăn cản việc cha tìm bạn già nâng khăn sửa túi. Tất nhiên chúng con biết con chăm cha không bằng bà chăm ông. Thế nhưng dì Trần có quá nhiều điểm khiến người ta phải nghi ngờ. Với cả cha đừng quên, dì ấy có bốn người con mà cả bốn thằng đó đều dựa vào cha mới tìm được công ăn việc làm tử tế như ngày hôm nay. Con nói cha đừng giận chứ con thấy căn bản là mẹ con họ đang lợi dụng cha đấy.”

Cam lão gia nhắm chặt hai hốc mắt đỏ bừng, run run cất giọng đầy bất lực: “Con cái đứa nào cũng bận tối ngày, rõ ràng cha con sống chung dưới một mái nhà, hai cửa phòng nằm ngay đối diện nhau nhưng thử hỏi một tháng gặp mặt được mấy lần, ăn chung được mấy bữa? Tôi buồn, tôi cô đơn, tôi muốn tìm người bầu bạn thì có gì là sai trái cơ chứ?”

Cam Kiến Hoa vội vã phân trần: “Không sai, không sai, tất nhiên là không sai rồi. Thì ban nãy Văn đại sư cũng nói cha vẫn còn một đoạn nhân duyên nữa mà. Nhanh thôi, chỉ độ 1, 2 năm nữa là đến rồi. Chi bằng trước mắt cha cứ giãn giãn ra, giả vờ tỏ thái độ lạnh nhạt với dì Trần để xem dì ấy phản ứng thế nào. Đợi người đàn bà đó lòi đuôi cáo ra là cha sẽ hiểu vì sao chúng con cứ một mực phản đối. Haizz, cha à, cha đừng hiểu lầm, chúng con hoàn toàn không ngăn cấm chuyện cha tìm bạn già, chúng con chỉ phản đối dì Trần thôi.”

Nói xong, Cam Kiến Hoa lén quay đầu sang chỗ khác, âm thầm cảm khái: “Ơi là trời, dỗ dành gãy cả lưỡi! Đúng là càng già càng giống con nít!”

Từ đầu đến cuối, Cam lão gia không hùng hổ ngắt lời cũng không nổi trận lôi đình mà chỉ yên lặng lắng nghe hết những lời bộc bạch của con trai. Sau khi nghe xong, ông cũng không nói năng gì mà buồn bã quay về phòng mình, lặng lẽ khép chặt cánh cửa gỗ, ngăn cách với thế giới bên ngoài.

Nhìn theo bóng lưng già cỗi đượm nét cô đơn, tịch mịch, Văn Trạch Tài khuyên thật lòng: “Anh nên sắp xếp thời gian bầu bạn cùng chú.”

Cam Kiến Hoa gật đầu qua loa rồi gấp gáp kéo Văn Trạch Tài lại, thấp giọng hỏi: “À mà vừa rồi đại sự bảo cái gì mà ông cụ vẫn còn nhân duyên. Là thật hả?”

Văn Trạch Tài gật đầu khẳng định: “Từ lá số tử vi cho thấy đích xác là như vậy.”

Cam Kiến Hoa nheo nheo mắt, yên lặng quan sát một hồi lâu. Lúc sau, anh ta bỗng dưng phá lên cười ha hả rồi niềm nở mời Văn Trạch Tài vào phòng khách ngồi uống nước.

Kế đến, anh ấy lấy ra năm mươi đồng, lịch sự đẩy tới trước mặt Văn Trạch Tài: “Đây là tiền lễ, xin được gửi Văn đại sư. Trước đó chú Mã đã nói với tôi rồi. Còn đây là loại trà mà vừa rồi đại sư uống, thấy đại sư thích nên tôi gửi tặng năm cân. Đại sư mang về từ từ thưởng thức nhé.”

Ồ, Mã Trung Nguyện báo phí coi bói một lần những 50 đồng cơ à?! Thôi lỡ rồi thì tới luôn chứ biết sao giờ. Văn Trạch Tài chớp chớp mắt rồi thản nhiên chìa tay ra nhận lấy: “Cám ơn anh.”

Đối với Cam Kiến Hoa, 50 đồng chẳng tính là gì, mà cái đáng giá hơn nằm ở gói trà. Đúng thế, loại trà thượng hạng này rất đắt đỏ và quan trọng nhất là rất khó mua. Sở dĩ ra tay hào phóng như vậy là bởi vì Cam Kiến Hoa thực sự coi trọng và muốn duy trì mối quan hệ với Văn Trạch Tài.

Trong khi ấy, Văn Trạch Tài cũng đã quá quen thuộc với những trường hợp tương tự. Ở đời trước anh còn nhận khối món đắt đỏ và quý giá hơn ấy chứ. Vậy nên thái độ của Văn Trạch Tài cực kỳ bình tĩnh, thản nhiên như thể vật chất chỉ là phù du.

Mà cũng chính cái thái độ này lại khiến Cam Kiến Hoa càng nể trọng hơn vài phần.

Theo lời hẹn, đúng một tiếng đồng hồ sau, Mã Trung Nguyện quay lại đón Văn Trạch Tài.

Hai người lững thững rời khỏi Cam gia, lúc này Mã Trung Nguyện mới kể một chút sự tình của nhà họ Cam. Bà Cam, tức phu nhân của Cam lão gia đã mất từ mười mấy năm trước. Con cái của hai ông bà đều công thành danh toại, có địa vị nhất định trong xã hội. Nếu không làm trong Cung tiêu xã thì công tác tại nhà ăn quốc danh và người vững vàng nhất, có tiền đồ rộng mở nhất chính là Cam Kiến Hoa.

Con cái lớn khôn trưởng thành, mải mê chạy theo những thú vui, sở thích, những mối bận tâm bên ngoài xã hội, mải mê chăm lo vun vén cho mái ấm nhỏ của chúng mà vô tình không để ý tới người cha đang già đi cùng năm tháng. Ông Cam lại không chịu dọn sang ở cùng vợ chồng con gái vì ông sợ gây phiền phức cho con, còn mấy anh con trai thì đi sớm về khuya, cả ngày bận bịu công việc chả có thời gian rảnh để chuyện trò cùng ông. Cứ thế, nỗi cô đơn, hiu quạnh dần dần bủa vây và xâm chiếm tâm trí Cam lão gia, khiến ông hy vọng có thể tìm một người cùng chung tiếng nói để bầu bạn cho vơi bớt tháng ngày tịch mịch.

“Mặc dầu chồng dì Trần đã qua đời vài năm nhưng khi ngay khi ông nhà vừa mất chưa bao lâu dì ấy đã chủ động tìm tới công viên nơi Cam lão gia hay đi tản bộ để bắt chuyện, tâm sự….” Nói tới đây, Mã Trung Nguyện bối rối ho khan một tiếng: “À, đương nhiên những chuyện này là anh nghe người khác kể lại!”

Văn Trạch Tài gật gật đầu: “Ừ, em hiểu rồi.”

Mã Trung Nguyện cười cười: “Mà công nhận anh Cam tinh mắt thật, liếc sơ một cái là biết dì Trần không thích hợp với chú Cam rồi. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, người phụ nữ này không đơn giản chút nào, chỉ thủ thỉ nói nhỏ bên tai thôi mà đã khiến chú Cam cam tâm tình nguyện giới thiệu công ăn việc làm cho mấy thằng con trai liền. Người tâm cơ như vậy quả thực không đề phòng không được.”

Thế nhưng ngặt một nỗi, ông Cam lại không nhận ra điều đó mà cứ một mực cho rằng con cái phản đối việc mình đi bước nữa. Thẹn quá hoá giận, ông bất chấp tất cả, con cái càng can ngăn thì ông càng khăng khăng làm theo ý mình. Dần già ông càng gần gũi dì Trần bao nhiêu thì càng mâu thuẫn và xa lánh gia đình bấy nhiêu.

Văn Trạch Tài nhíu mày: “Vậy có nghĩa mục đích ban đầu anh Cam mời em tới là muốn diễn một vở kịch để chú Cam chết tâm?”

Mã Trung Nguyện ngường ngượng gật đầu xác nhận: “Không sai, nhưng ngờ đâu chưa kịp khớp kịch bản thì mọi thứ vẫn diễn ra xuôi chèo mát mái đúng như ý định ban đầu.”

Dứt lời anh tự động phá lên cười ha hả. Phù, may quá là may, chứ nếu lỡ mọi thứ chệch quỹ đạo thì người đứng giữa như anh khó xử vô cùng!

===

Chú thích:

(1)Bám miệng: Là một tính từ mà giới mộ điệu trà đạo thường dùng để miêu tả cảm giác “viên mãn” khi uống một tách trà ngon, sau khi nuốt xuống bụng hương vị vẫn còn tròn đầy trong khoang miệng.