Thập Niên 70: Đoán Mệnh Sư

Chương 318: Phiên ngoại - Thợ mộc Viên và con rối (3)




Không có Bự con ở bên, con rối chỉ mải nghĩ đến anh nên không phát hiện ra bản thân đã dần dần có những cảm giác rõ ràng hơn.

Lát sau, cánh cửa gỗ bị đá văng từ bên ngoài, hai tên đàn ông bặm trợn tiến vào. Chúng mặc quần áo cộc, phớt lờ cái giá lạnh của mùa đông, bắp tay cuồn cuộn để lộ, cường tráng và đầy tính đe doạ.

Một tên tuỳ ý ném bát bánh bột ngô xuống đất, một tên làm nhiệm vụ kiểm sĩ số.

Thừa một cái bánh đồng nghĩa thiếu một người theo số lượng lão Lâm cung cấp.

Hai tên quay sang liếc nhau, cmn có đứa bỏ chạy?

“Nói ngay, con tiện nhân kia chạy đi đâu?” Chúng tiện tay túm tóc một người gần nhất, dí đầu xuống đất, vừa tát vừa hùng hổ tra khảo.

Mặt cô gái sưng tấy, gian nan lắc đầu.

Những cô còn lại sợ sệt co rúm vào một góc, bọn họ cũng không biết gì hết.

Rất nhanh, lão Lâm lao tới, bộ dáng hung thần ác sát vô cùng doạ người.

Lão híp mắt quét khắp căn phòng. Song cửa sổ hàn kín chắc chắn, cửa chính vẫn luôn có hai tên đứng ngoài canh gác, kể cả có hoá thành muỗi thì cũng không thể bay lọt được. Lão lập tức sai người tìm kiếm trong phòng.

Không bao lâu sau, chúng lôi được con rối từ dưới gầm giường ra.

Nhìn thân thể lạnh ngắt, cứng đờ như xác chết, lão Lâm hung dữ gầm lên: “Chó đẻ! Mất mẹ nó trăm đồng của ông. Mau ném nó ra bãi rác đi!”

Đêm thứ hai rời xa vòng tay Bự con, con rối bị người ta ném ra đường không thương tiếc. Đêm nay, tuyết rơi dày, từng chùm từng chùm tuyết bay lả tả, chẳng mấy chốc đã nuốt chửng lấy cô, phủ kín cô dưới tấm chăn cô đơn, lạnh lẽo.

Mà hai ngày này, thợ mộc Viên cũng trong tình trạng nóng như lửa đốt. Xưởng mộc vất đấy chẳng thèm quan tâm, anh chạy đi khắp nơi tìm kiếm con rối của mình.

Bự con không nói chuyện, anh hoạ khuôn mặt con rối ra giấy rồi cầm theo nó chạy khắp hang cùng ngõ hẻm, gặp ai cũng chìa giấy ra hỏi.

Hỏi mãi hỏi mãi thì cũng có một bà bán hàng rong nhận ra, bà ấy bảo hôm qua nhìn thấy cô gái này ngã trên đường nhưng đã được cha cô ấy dẫn về rồi.

Thợ mộc Viên tái mặt tái mày, tim đập thình thịch, đầu óc đình trệ, chết rồi, con rối của anh không phải đi lạc mà là bị người ta bắt cóc.

Vì bà hàng rong không biết rõ gã đàn ông nát rượu kia từ đâu đến nên thợ mộc Viên chỉ đành lần theo phương hướng gã đã đi.

May thay gặp được một tên ăn mày chỉ đường, thợ mộc Viên tìm đúng tới căn nhà rách nát hôi rình của gã đàn ông đó.

Anh lục tung gian chính, không hề phát hiện ra dấu vết của con rối. Anh liền tìm sang gian phụ kế bên, vừa đẩy cửa ra, đập vào mắt anh là chiếc rương gỗ cũ mèm, trên rìa có dính một vết máu đã khô.

Thợ mộc Viên quỳ rạp xuống đất, dí sát mũi lại ngửi.

Qua một ngày, máu đã khô, mùi tanh cũng đã phai bớt nhưng anh vẫn có thể xác nhận được mùi máu này thuộc về con rối.

Trước khi rời khỏi đây, thợ mộc Viên còn lượm được một phần cái bánh bao bị ném trong góc nhà. Chiếc bánh bao không còn nguyên vẹn, bên trên có vết răng nham nhở như vết chuột gặm nhưng liếc mắt một cái là anh nhận ra dấu vết của con rối. Anh không chê dơ, lập tức nhét vào lồng ngực mình, trân quý như bảo bối.

Anh không quay về xưởng mộc, tiếp tục lên đường tìm kiếm con rối không quản ngày đêm.

—————

Tờ mờ sáng, con rối nặng nề hé mi, nhưng sao hôm nay thân thể lại cứng đờ chẳng thể nhúc nhích.

Mặt đất lạnh căm căm, khó nhọc lắm cô mới bò dậy được. Mệt mỏi dựa vào bờ tường, cô mở to mắt quan sát, xung quanh trắng xoá một mảnh.

Đây là đâu? Không phải nhà Bự con, cũng không phải căn phòng tối qua cô ngủ.

Nhớ lại tối qua, mình không nghe lời Bự con vào rương ngủ mà lại nằm luôn trên mặt đất. Liệu có phải như vậy mà Bự con giận cô, không thèm quan tâm cô nữa không? Lúc không cười, trông Bự con rất hung dữ, khó gần. Chết rồi, Bự con giận thật rồi, phải làm sao bây giờ. Càng nghĩ, con rối càng sợ, càng cuống…

Cô chầm chậm xoay cổ, hoang mang nhìn bốn phía xung quanh.

Ở góc đường bên kia có một căn tiệm cũng to như nhà Bự con, nhưng nhà Bự con toả ra mùi gỗ còn chỗ này chỉ toàn mùi thức ăn. Không phải nhà anh Bự con rồi, con rối cụp mắt buồn bã.

Ngồi chán, cô liền lấy tay gạt tuyết trên người mình xuống, từng chút từng chút một, động tác hơi vụng về nhưng rất tập trung và nghiêm túc.

Mặt trời lên cao, ánh nắng yếu ớt phủ xuống vạn vật, xua tan cái tĩnh mịch đáng sợ của đêm đen.

Con rối cảm thấy cơ thể ấm dần lên, các khớp xương bắt đầu mềm hơn đôi chút. Cô ngước đầu, cứ thể lẳng lặng nhìn thẳng lên bầu trời xanh trong, cao vời vợi. Cô không hề híp mắt, cứ mải miết dõi theo từng đám mây trắng xốp bồng bềnh, bộ dáng ung dung nhàn tản, cực kỳ hưởng thụ. Từ sau khi cảm nhận được cái lạnh, cô đã biết thêm thế nào là ấm áp. Và tất nhiên, cô thích cảm giác ấm áp hơn!

Trời nắng ráo, bọn trẻ nô nức tràn ra, cởi phăng bao tay, hào hứng ngồi xổm xuống các đống tuyết bên đường, thi nhau nặn thành những quả cầu hình tròn rồi say mê trong trò chơi ném tuyết.

Rất nhanh, đã có đứa phát hiện ra con rối.

Một thằng nhóc tinh nghịch ném thẳng quả cầu tuyết vào người cô rồi chạy sang một bên, cười xấu xa.

Trái ngược với suy nghĩ của đám nhóc, cô gái bị ném trúng chẳng hề tỏ ra cáu giận hay la mắng chúng. Cô chỉ chậm chạp quay đầu nhìn. Thấy nó cười, cô cũng nhoẻn miệng, cười theo.

“Ê chúng mày ơi, có một con khờ kìa”, thằng nhóc hưng phấn tột độ như thể vừa tìm ra châu lục mới.

Tiếp đó, cả lũ hò nhau, tấn công mục tiêu mới.

Con rối có chút mờ mịt. Ban đầu cô cho rằng mỉm cười là vui vẻ. Nhưng cô không thể lý giải được tại sao bọn chúng càng ném tuyết vào người mình thì tiếng cười càng lớn, chẳng lẽ làm như vậy chúng sẽ vui hay sao?

Lúc đầu thấy có người để ý đến mình, cô thực sự rất vui, nhưng rồi niềm vui nhanh chóng vụt tắt.

Cô lại nhớ tới Bự con, ánh mắt anh cũng thoắt sáng thoắt tối như vậy, tựa như sự ấm áp vừa dâng lên thì liền bị băng tuyết đánh tan.

Cô phụng phịu đạp quả cầu tuyết sang một bên, bám vào tường loay hoay đứng dậy, dò dẫm từng bước đi về phía trước.

Đám nhóc ác ý đuổi theo, thằng ném tuyết, thằng xô đẩy. Con rối lảo đảo, ngã đập mặt. Lồm cồm bò dậy, đi được vài bước lại bị đẩy ngã.

Thẳng đến khi đám nhóc cảm thấy nhàm chán mới giải tán đi tìm trò vui khác.

Tuyết tan, quần áo trên người ướt nhẹp, dính sát vào da thịt. Chút ánh sáng yếu ớt đã không đủ sưởi ấm cho cô nữa rồi. Lúc này đây con rối chỉ ước gặp được Bự con, được anh dẫn về nhà, được anh bón cho ăn.

Con rối lê bước trong vô định, gặp cửa hàng nào cô cũng dừng lại, bần thần đứng nhìn một hồi lâu. Đến khi xác định không phải nhà Bự con cô lại thất thểu đi tiếp.

Riết rồi người dân trấn này chẳng lạ gì một cô gái xinh xắn, ăn mặc phong phanh đi lang thang trên phố, chân bị tật đi đứng khó khăn và đầu óc hơi đần độn.

Bước sang thập niên 90, kinh tế khấm khá hơn, trong nhà bắt đầu có của ăn của để nên con người ta cũng dễ động lòng trắc ẩn.

Hôm nay, dì hai xách làn đi chợ liền vô tình bắt gặp con rối. Dì chép miệng thương tình, chắc đứa nhỏ này khờ khạo nên bị gia đình vứt bỏ đây mà.

Cùng lúc ấy, thợ mộc Viên cũng gieo mình ngồi bệt xuống đất, mệt mỏi nhìn người qua kẻ lại trên đường. Đây là trấn thứ ba rồi mà anh vẫn chẳng thấy bóng dáng con rối của anh đâu. Con rối chân cẳng không linh hoạt, chắc chắn không thể đi nhanh được nhưng anh đã chạy quanh các trấn lân cận rồi mà vẫn không thu được manh mối gì, có khả năng anh đã đoán sai phương hướng chăng?

Chán nản, thợ mộc Viên đi vào cửa hàng hoành thánh, định bụng ăn tạm một bát rồi tiếp tục lên đường tìm kiếm. Hoành thánh nhân thịt heo cải trắng thơm phức, phía trên rải chút hành tỏi phi và ngò rí thái rối, trông rất ngon miệng và hấp dẫn.

Tuy nhiên, thợ mộc Viên chẳng có tâm trạng thưởng thức. Anh đảo đũa trộn tứ lung tung rồi lùa đại vào miệng, nhai nuốt.

Ăn xong, anh mở bức chân dung ra ngắm nhìn, không biết giờ này em ở đâu, có bị đói bụng không?

“À cô gái ngốc!”

Bỗng nhiên một thằng nhóc hưng phấn la toáng lên.

Bự con sốt sắng kéo nó lại, huơ tay dò hỏi tung tích con rối.

Thằng bé chớp chớp mắt, phát hiện Bự con không thể nói chuyện, nó lại thích chí hét ầm lên: “Ê, ở đây có một người câm này.”

Chẳng qua chưa bao giờ gặp người câm nên thằng bé chỉ muốn hô hoán đồng bọn lại xem chứ thực chất không hề có ác ý gì.

Ông chủ tiệm hoành thánh vội vàng chạy đến, bịt miệng thằng con lại, liên tục cúi đầu xin lỗi Bự con.

Bự con lắc đầu, chỉ chỉ vào bức hình con rối, ánh mắt mong mỏi nhìn thằng bé.

Ông chủ gõ vào đầu thằng con một cái, trừng mắt nạt: “Cái thằng nhóc chết bầm, biết chị gái này ở đâu thì mau chỉ cho anh trai đi, nhanh lên.”

Nhóc con chột dạ, không dám hé răng chuyện mình đã từng ném đá và đẩy ngã cô gái, tuy rằng khi ấy nó cũng chỉ nổi hứng nghịch ngợm chút thôi.

“Chị ấy cử động chậm chạp lắm, đã đi sang Tấn Thành rồi.”

Nhận được đáp án, Bự con mừng rỡ trả tiền rồi ba chấn bốn cẳng chạy một mạch sang Tấn Thành.

Đợi anh nhé, anh sắp tới rồi!

Ở một diễn biến khác, con rối đã được dì tóc dài đưa về nhà. Tuy không phải nhà của Bự con nhưng nơi này rất ấm áp, dì tóc dài cũng hay cười và còn cho cô ăn một tô đồ ăn rất mềm, rất thơm.

Con rối cảm thấy vui vẻ vô cùng.